Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1698



Chương 1698

“Sư phụ, không thể kéo dài tiếp nữa, chúng ta phải ra khỏi thành, không ra khỏi thành thì không kịp nữa.” Tôn Tư Hành tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở nói.

Cho dù không ra thành, bọn họ nhiều người như vậy cũng không thể đứng ở cửa thành, thời gian lâu thì Trác Đông Minh cũng không chống đỡ được, Trác Đông Minh cũng có kẻ thù, vị trí kia của Trác Đông Minh có vô số người nhìn chằm chằm.

“Ta cũng muốn đi, đáng tiếc công chúa Dao Hân không đồng ý.”

“Phượng Khương Trần, ngươi không chịu tha thứ cho ta sao?” Giọng nói của công chúa Dao Hân nghẹn ngào, dáng vẻ đáng thương.

Trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên sự chán ghét, nếu cứng không được, vậy thì mềm thử đi.

Phượng Khương Trần lui về phía sau một bước, thân mình vừa di chuyển, đối diện với Dao Hân, Phượng Khương Trần suy ngẫm, bèn thu lại gai trên người, vẻ mặt bất đắc dĩ, còn có tức giận ẩn giấu.

“Công chúa Dao Hân, trên đất lạnh ngươi đứng lên nhanh đi, ngươi là công chúa Tây Lăng, Thuần vương phi tương lai, thân phận ngươi tôn quý, cha mẹ ta không gánh nỗi đại lễ này của ngươi. Công chúa Dao Hân, chúng ta có chuyện từ từ nói, ngươi đừng học theo những người đàn bà chanh chua một khóc, hai nháo, ba thắt cổ đó, giống như rất dễ bị ức hiếp vậy.

Công chúa Dao Hân, ngươi là công chúa Tây Lăng tôn quý vô cùng, Khương Trần chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, giờ Khương Trần cầu xin ngươi, ngươi buông tha cho ta được chưa? Cho dù ngươi không chịu tha cho ta, thì cũng mong ngươi bỏ qua cho cha mẹ ta, đừng chậm trễ thời gian cha mẹ ta xuống huyệt, ta quỳ xuống với ngươi được chưa?”

Rầm… Phượng Khương Trần cũng quỳ xuống, cách công chúa Dao Hân một sải tay.

Giả vờ đáng thương, giả vờ nhu nhược đúng không? Ngươi biết ta cũng biết, ngươi quỳ cha mẹ ta nhưng trong lòng không vui, ta quỳ cha mẹ ta là cam tâm tình nguyện.

Ánh mắt Phượng Khương Trần khiêu khích nói, sắc mặt công chúa Dao Hân càng thêm khó coi, lung lay sắp đổ, tựa hồ giây tiếp theo sẽ ngã xuống.

Tuyệt lắm!

Tây Lăng Thiên Vũ đứng ở một bên âm thầm khen.

Nếu không phải tình huống không đúng, hắn ta cũng phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Một chiêu này của Phượng Khương Trần, đánh chính diện công chúa Dao Hân.

Đường đường là công chúa lại học cái gì mà bạch liên hoa, giả vờ đáng thương gì chứ, nói ra cũng không có ai tin, Phượng Khương Trần thì khác, nàng không giả vờ, bản thân nàng đã rất đáng thương, hơn nữa hôm nay là lễ tang của cha mẹ nàng, Phượng Khương Trần chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà.

Tây Lăng Thiên Vũ nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra thì hắn ta không cần lo lắng cho Phượng Khương Trần nữa, Phượng Khương Trần cho dù trong lòng có đang bi thương, cũng sẽ không trúng kế của Dao Hân, Dao Hân không phải là đối thủ của Phượng Khương Trần, hắn ta đã xem trọng Dao Hân rồi.

Hai nữ tử cứ như vậy mà quỳ, trên mặt đất lạnh, nhưng Phượng Khương Trần không để bụng, nàng lẽ nào còn yếu hơn nữ nhân vừa nhìn là thấy bệnh tật đầy mình như Dao Hân sao, Phượng Khương Trần quỳ gối nơi đó, trán khẽ nâng, nói rõ sẽ không nhượng bộ.

Khuôn mặt của công chúa Dao Hân trắng bệch như tuyết, cắn môi trừng nhẹ nhìn Phượng Khương Trần, ánh mắt kia… Như hận không thể ăn thịt Phượng Khương Trần, làm gì có dáng vẻ làm hòa, Phượng Khương Trần hừ một tiếng cũng không nói lời nào, chỉ quỳ gối ở nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.