Chương 1710
Còn vở diễn ban ngày kia, hắn ta cũng chỉ chọn chuyện có lợi cho Dao Hân mà nói ra.
Đông Lăng Tử Thuần liên tục gật đầu: “Khương Trần, công chúa Dao Hân sinh non, thai nhi ở trong bụng vẫn không lấy ra được, ngươi có cách cứu nàng phải không?”
Nói như thế nào cũng nữ tử mang thai đứa trẻ của hắn ta, Đông Lăng Tử Thuần lo lắng cũng là bình thường.
“Hai vị điện hạ tới cửa, là bảo ta đi cứu công chúa Dao Hân?” Phượng Khương Trần sau khi nghe thấy lời hai người nói đã hiểu, cười một tiếng, hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, mời ngươi xem Dao Hân đang không rõ sống chết, nể mặt đứa trẻ, ra tay cứu nàng.” Tây Lăng Thiên Lâm tuyệt đối là người thông minh, cũng co được dãn được, đánh bài đáng thương còn cao tay hơn cả Dao Hân.
Giờ này phút này, Dao Hân đã ở vị trí đáng thương.
“Ha ha ha… Lời này của Lâm thái tử ngươi thật khôi hài, công chúa Dao Hân sống chết không rõ, mất đi đứa nhỏ thì liên quan gì tới ta? Nàng ta sống chết không rõ là do ta làm hại sao? Đứa bé trong bụng nàng ta là của ta sao? Ta dựa vào cái gì phải cứu nàng ta.” Nàng có phải dễ nói chuyện quá rồi không, thế cho nên mỗi người đều cho rằng nàng sẽ lấy ơn báo oán.
“Chỉ bằng việc ngươi là đại phu.”
“Dựa vào việc ta là đại phu nên phải cứu nàng ta? Các ngươi dám để cho ta cứu nàng ta sao? Cứu nàng? Hừ… Ta không giết nàng đã là tốt lắm rồi.”
Ánh mắt giao nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, Tây Lăng Thiên Lâm khiêu khích mà nhìn Phượng Khương Trần.
Mặc kệ Phượng Khương Trần có cứu hay không, hắn ta cũng không quan tâm, Phượng Khương Trần cứu là điều nên làm, không cứu thì nàng cứ chờ bị hoàng thất Đông Lăng và Tây Lăng chỉ trích đi.
Đạo lý này Phượng Khương Trần sao lại không rõ, nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng đi cứu Dao Hân…
Nói với người đọc: Ta hình như mệt rồi!
Tia lửa văng khắp nơi, sát khí bốc lên, Tây Lăng Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, môi mỏng khẽ mở, mở miệng đã nói hai câu chụp mũ cho Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, nói như vậy ngươi đây là không chịu đi cứu Dao Hân? Cho dù bổn cung tự mình tới mời ngươi, ngươi cũng không chịu?”
“Trước mặt mọi người đánh mặt ta, ở trước linh cữu cha mẹ ta trơ trẽn, sao nào, khổ nhục kế sử dụng quá mức còn muốn đổ lên đầu ta, Lâm thái tử, hoàng thất Tây Lăng các người có vô sỉ cỡ nào, khi dễ người cũng phải có mức độ thôi.” Phượng Khương Trần lúc này cũng bất chấp thân phận khác biệt, há mồm đã đốp chát lại.
Muốn nàng đi cứu công chúa Dao Hân, còn ghê tởm hơn bảo nàng ăn ruồi bọ, nàng sợ… Sợ lúc mình đang cứu Tây Lăng Dao Hân, tay run lên, dao phẫu thuật đâm sai chỗ, trực tiếp cắt đứt cổ Dao Hân.
“Phượng Khương Trần, ngươi có biết với những lời này của ngươi, bổn cung có thể khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn không.” Lời này của Tây Lăng Thiên Lâm chỉ là uy hiếp, nếu như trước đây có lẽ là thật, hiện tại thì sao?
Thanh danh của Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành vang xa, cho dù là hoàng thất Tây Lăng cũng không dám tùy tiện đụng đến Phượng Khương Trần, ít nhất vào thời điểm nơi đầu sóng ngọn gió này không dám.
“Tin, ta đương nhiên tin, thái tử Tây Lăng muốn giết một nữ tử mồ côi như ta còn không phải là chuyện đơn giản sao, chỉ là Lâm thái tử, cho dù là hoàng thượng cũng phải phân rõ phải trái, ngươi muốn giết ta dù sao cũng phải cho ta một tội danh chứ, chẳng lẽ bởi vì ta không cứu công chúa Dao Hân sao?