Chương 1711
Ta chỉ nghe qua giết người có tội, nhưng chưa từng nghe qua không cứu người cũng có thể có tội, không biết luật pháp nào của Tây Lăng có quy định này vậy, công chúa Dao Hân có bệnh, Phượng Khương Trần ta nhất định phải đi cứu, không cứu chính là tội chém đầu.”
Xớ, hoàng thượng chưa bao giờ phân rõ phải trái, nhưng không có ai dám nói hoàng thượng không nói lý.
“Phượng Khương Trần, ngươi đây là cho dù thế nào cũng không chịu đi cứu Dao Hân đúng không?” Tây Lăng Thiên Lâm bỏ qua chuyện bất lợi cho mình, tiếp tục trở về chủ đề chính, vốn tưởng rằng Phượng Khương Trần có chết cũng nói không đi, nào biết Phượng Khương Trần lại chuyển theo.
“Lâm thái tử, nếu ngươi khăng khăng muốn ta đi cứu công chúa Dao Hân, chuyện này không phải không thể, trừ phi Lâm thái tử ngươi đồng ý, cho dù công chúa Dao Hân sống hay chết, đều không liên quan gì tới ta. Lúc ta cứu công chúa Dao Hân, công chúa Dao Hân cho dù đã chết, ngươi cũng không được truy cứu trách nhiệm lên đầu ta.”
Phượng Khương Trần cũng không tin Tây Lăng Thiên Lâm dám đồng ý, nàng còn không thể xác định, bản thân có thể nhịn được, trong quá trình cứu chữa cho Dao Hân không hạ sát tâm, Tây Lăng Thiên Lâm sao lại tin nàng.
“Ngươi…” Phượng Khương Trần đoán đúng rồi, Tây Lăng Thiên Lâm không dám đánh cược.
Một là tình hình của Dao Hân còn không có nghiêm trọng đến một hai phải Phượng Khương Trần mới có thể cứu sống được, hai là trải qua một chuyện này, Dao Hân rõ ràng có thể được Đông Lăng Tử Thuần thương tiếc, Dao Hân còn hữu dụng, lỡ như chết ở trên tay Phượng Khương Trần, chuyện đó quá đáng tiếc.
Nhưng mà bảo Tây Lăng Thiên Lâm cứ như vậy buông tha Phượng Khương Trần, hắn ta cũng không cam lòng, hai người nhìn nhau tóe lửa như vậy, Đông Lăng Tử Thuần chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng đối mặt với hai tên sát thần, hắn ta ngoại trừ hơi há miệng ra chút, cái gì cũng nói không nên lời.
Ngay lúc này đây, Tôn Tư Hành cầm theo hòm thuốc chạy vào: “Sư…”
Vừa mở miệng thì phát hiện không khí không đúng, Tôn Tư Hành mờ mịt nhìn Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Thuần, sau khi phát hiện hai người kia đang ăn hiếp sư phụ mình, con ngươi trong trẻo hiện lên vẻ tức giận.
Tiểu y ngốc không hổ là tiểu y ngốc, hoàn toàn làm lơ sát khí trên người Tây Lăng Thiên Lâm và Phượng Khương Trần, trực tiếp tiến vào, chắn ở trước mắt Phượng Khương Trần: “Lâm, Lâm Thái Tử, ngươi muốn làm gì?”
Rõ ràng bị khí thế của Tây Lăng Thiên Lâm chấn trụ, Tôn Tư Hành vẫn cố nén sợ hãi, đối kháng với người ta.
Sư phụ hắn ta vừa mới an táng xong Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, tâm tình đang xuống dốc, những người này còn tới gây phiền toái, thật là quá đáng.
“Bổn cung và Thuần vương đến cửa, mời sư phụ ngươi đi cứu người.” Tây Lăng Thiên Lâm nói ra ý đồ đến đây của mình lần nữa, đồng thời kéo Đông Lăng Tử Thuần xuống nước chung.
Đông Lăng Tử Thuần lúc này cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình, nhẹ giọng muốn nhờ: “Khương Trần, ta biết giữa ngươi và Dao Hân có mâu thuẫn, nhưng mong ngươi nể mặt đứa trẻ chưa ra đời kia mà ra tay cứu Dao Hân đi có được không?”
Đông Lăng Tử Thuần biết Phượng Khương Trần không muốn cứu Dao Hân, đành phải đánh bài bi thương, nào biết lúc này đây không chờ cho Phượng Khương Trần mở miệng, Tôn Tư Hành đã tức giận.
“Cái gì? Các ngươi muốn sư phụ ta đi cứu công chúa Dao Hân? Các ngươi khinh người quá đáng, công chúa Dao Hân sống hay chết liên quan gì tới sư phụ? Nàng ta tự mình không biết quý trọng sinh mạng của mình, làm hại mạng mình và mạng đứa nhỏ trong bụng, vậy mà còn muốn sư phụ ta tới cứu nàng ta, đây là đạo lý gì.
Lâm thái tử, Thuần vương điện hạ, ta nói cho các ngươi biết, đừng nói sư phụ ta không có cách cứu công chúa Dao Hân, cho dù có biện pháp cứu, sư phụ ta cũng sẽ không đi, các ngươi quá khi dễ người, cho dù các người là hoàng tử công chúa, cũng không thể trong ngày hạ táng của cha mẹ sư phụ, tìm sư phụ ta gây phiền toái.