Chương 1715
Lời này của hoàng thượng nặng cỡ nào? Thấy Tây Lăng Thiên Lâm mặt đỏ gay là biết, hoàng thượng chỉ là chưa nói thẳng, Tây Lăng các ngươi có biết dạy dỗ nữ nhi hay không, vậy mà dạy ra một độc phụ như Dao Hân, làm hại cháu trai ông ta.
Ha ha ha… Phượng Khương Trần lần đầu tiên thật tình cảm tạ hoàng thượng, cảm tạ hoàng thượng cuối cùng cũng anh minh được một lần, cho dù nàng biết chuyện hôm nay, sau lưng nhất định có người thao túng, nhưng nàng cũng cảm tạ hoàng đế bệ hạ ra chỉ.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành đồng thời hô lớn nói, thầy trò hai người vừa mới bị người ta bức bách nghẹn khuất, nhìn nhau cười, trong mắt đối phương thấy được nước mắt.
Thánh chỉ của hoàng thượng tới quá đúng lúc.
“Phượng cô nương, Tôn tiểu thần y, mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh.” Thái giám tuyên chỉ xong, mặt căng thẳng cũng thả lỏng ra, cười nịnh nọt Phượng Khương Trần một chút, hết cách, từ thánh chỉ này có thể nhìn ra, Phượng Khương Trần dường như lọt vào mắt đế vương.
“Đa tạ công công.” Đôi tay Phượng Khương Trần nâng thánh chỉ đứng lên, sau khi cất thánh chỉ xong, Phượng Khương Trần mới mời thái giám ngồi: “Trời giá rét, còn muốn mời công công uống ly trà nóng.”
Lời ngầm chính là có lễ lớn cảm tạ, thái giám đương nhiên cũng hiểu được, thuận thế liền nói: “Ta một đường ra roi thúc ngựa, chỉ sợ Phượng cô nương người bị ủy khuất, lần này mệt chết ta đó… Vừa lúc để ta nghỉ ngơi một chút.”
“Công công vất vả, công công mời ngồi.” Phượng Khương Trần tuy rằng không có nụ cười tràn đầy, nhưng ngữ khí ôn hòa, thái giám tuyên chỉ này cũng không có gì để ý cả, ngày cha mẹ người ta hạ táng, ngươi còn muốn người ta cười, này cũng quá không hiểu nhân tình.
Thái giám tuyên chỉ đi vào trong, lúc đi ngang qua bên người Đông Lăng Tử Thuần và Tây Lăng Thiên Lâm, thái giám ngừng lại, hành lễ: “Thỉnh an Lâm thái tử, Thuần vương điện hạ. Lâm thái tử, Thuần vương điện hạ, hoàng thượng còn có một câu muốn nô tài chuyển cáo cho hai vị điện hạ, hoàng thượng nói, nếu nô tài gặp hai vị điện hạ ở Phượng phủ, thì nói với hai vị một câu: Không có việc gì, đừng ở Phượng phủ, Phượng phủ cũng chỉ có một nữ tử là Phượng cô nương, không tiện chiêu đãi hai vị điện hạ.”
Lời này vừa ra, Tây Lăng Thiên Lâm và Phượng Khương Trần lại sợ ngây người, hoàng thượng lần này dường như bảo vệ có hơi quá mức, hoàng thượng từ khi nào đối tốt với Phượng Khương Trần như vậy?
Việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Phượng Khương Trần trong lòng xoay chuyển, không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu, thế mà khiến cho hoàng đế thay đổi thái độ với nàng, thật đáng sợ, thật đáng sợ nha…
Nàng lúc trước vẫn luôn nỗ lực ôm đùi hoàng thượng, nhưng hoàng thượng căn bản không quan tâm đến nàng, hiện tại nàng đổi sang ông đùi Cửu hoàng thúc, còn ôm chặt đến vậy, hoàng thượng sao lại đối tốt với nàng.
Phượng Khương Trần sẽ biết nhanh thôi…
Đông Lăng Tử Thuần và Tây Lăng Thiên Lâm vừa đi, thái giám tuyên chỉ cũng bắt đầu nói, công thần đứng sau chuyện lần này, làm một thái giám lanh lẹ, hắn ta không có khả năng chỉ thu chỗ tốt từ một người.
Sau khi được Phượng Khương Trần thưởng bạc, thái giám tuyên chỉ cũng không giấu riêng, bắt đầu nói ngọ nguồn mọi chuyện cho Phương Khương Trần biết: “Phượng cô nương, người lần này cũng thật sự cảm tạ Phù công tử, hoàng quý phi, Ôn quý nhân, còn có những chủ tử khác trong cung, nếu không có bọn họ ở đó, ngươi hôm nay sẽ bị uất ức lớn, cũng không có chỗ tố giác.”
Đúng vậy, ủy khuất rất lớn, tuy rằng không có tạo thành thương tổn thực chất gì cho Phượng Khương Trần, nhưng hành động của Tây Lăng Thiên Lâm và công chúa Dao Hân, quả thật là rải muối lên miệng vết thương của Phượng Khương Trần, không xem Phượng Khương Trần ra gì.
“Công công, lời này là sao? Ta sao lại khiến cho nhiều quý nhân thương nhớ đến vậy?” Phượng Khương Trần không hiểu ra sao, Phù Lâm và hoàng quý phi nàng còn có thể lý giải, Phù Lâm chỉ sợ là bồi thường tâm lý, còn hoàng quý phi phỏng chừng là muốn dùng nàng, sau đó Ôn quý nhân và các chử tử khác trong cung kia, lại còn có Đông Đông gì đó, hình như nàng đều không quen biết.