Chương 1718
Tôn Tư Hành phát hiện biện pháp này rất tốt, khiến cho hắn ta tránh khỏi sự xấu hổ khi nói chuyện với người khác, chỉ là… Người bệnh cuối cùng đã khám xong rồi, Phượng Khương Trần còn không tới, Tôn Tư Hành sắp khóc ra tới nơi.
Cọ xát nửa ngày quả thật không chịu được nữa, đành phải mạnh mẽ đứng dậy, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phượng Khương Trần, này có thể khiến hắn ta không cao hứng được sao.
“Vất vả rồi.” Phượng Khương Trần tán dương cười tươi, nói với thái giám truyền chỉ: “Công công, đồ cho hai vị nương nương, Khương Trần đã chuẩn bị xong, với lại có một số đồ tặng nho nhỏ, đó là tặng cho công công, mong công công vui lòng nhận cho.”
Đây là quyết định nhất thời của Phượng Khương Trần, dù sao dược đối với nàng cũng không đáng bao tiền, dứt khoát lấy ra bán đi một cái nhân tình.
Quả nhiên, gương mặt kia của thái giám nháy mắt cười nở hoa: “Tốt tốt tốt, thời gian không còn sớm, ta cũng nên hồi cung.”
Khi hắn ta nhìn thấy Phượng Khương Trần còn chuẩn bị quà tặng cho hắn ta, thái giám càng thưởng thức năng lực làm việc của Phượng Khương Trần hơn, hắn ta chỉ nói mang đồ cho hoàng quý phi và Ôn quý nhân, nhưng nhóm chủ nhân khác cũng có công lao nha, Phượng Khương Trần ngươi dù sao cũng nên bày tỏ một chút, bằng không hắn ta trở về cũng không biết báo cáo công tác thế nào.
Quả nhiên, Phượng Khương Trần rất thông hiểu, nàng không có nói đưa đồ cho những chủ nhân khác, mà là tặng đồ cho hắn ta, để hắn ta đi tranh thủ nhân tình của vài vị tiểu chủ, cô nương như vậy…
Khó trách mỗi nương nương trong cung ai ai cũng thích nàng, cô nương tri kỷ như vậy sao có thể không thích.
Sau khi tiễn đoàn thái giám tuyên chỉ đi, Phượng Khương Trần trực tiếp ngồi liệt trên ghế.
Hôm nay quả thật mệt chết nàng, tâm với thân đều mệt, nàng hiện tại ngay cả nhúc nhích cũng không muốn, nhưng mà cuối cùng cũng qua, tai họa Dao Hân kia trong khoảng thời gian ngắn này, phỏng chừng không có cách nào nhảy nhót nữa.
“Sư phụ… Ngươi còn ổn chứ?” Tôn Tư Hành bưng một cái khay, trên khay có các loại đồ như nước sát trùng, băng gạc.
“Còn đỡ, chỉ là có hơi mệt.” Phượng Khương Trần ngồi thẳng, xoa huyệt Thái Dương.
Tôn Tư Hành kéo bằn đặt bên hông, dọn cái ghế dựa ngồi bên cạnh Phượng Khương Trần: “Vậy sư phụ ngươi nghỉ ngơi một chút, ta giúp ngươi rửa sạch vết thương trên tay một chút.”
Chuyện liên tiếp xảy ra, vết thương trên tay Phượng Khương Trần, vẫn băng vải trắng qua loa từ lúc ở mộ về tới giờ.
Chuyện gì quan trọng hơn tay của mình, Phượng Khương Trần không có từ chối, vươn tay ra, đồng thời trêu ghẹo nói: “Làm phiền Tôn tiểu thần y.”
“Sư phụ, ngươi cũng đừng cười ta.” Nghe thấy xưng hô này, Tôn Tư Hành tức khắc đỏ mặt.
Hắn ta đã bảo những người đó đừng gọi hắn ta như vậy rồi, nhưng bọn họ lại trêu chọc nói: “Không gọi ngươi Tôn tiểu thần y, chúng ta phải gọi người là Tôn đại thần y sao? Bây giờ còn chưa được, ngươi quá trẻ, chờ thêm mấy năm chúng ta lại kêu ngươi đại thần y.”
Lời này vừa ra, Tôn Tư Hành căn bản không biết phản bác thế nào, vẻ mặt co quắp.
“Không phải cười ngươi, sư phụ là cao hứng, cái tên Tôn tiểu thần y này rất được, nhưng mà có hơi khó đọc, sư phụ hy vọng ngươi xóa bỏ chữ tiểu kia sớm một chút, trở thành Tôn thần y.” Phượng Khương Trần là thật sự vui mừng, thanh danh của Tôn Tư Hành càng vang, thành tích càng tốt nàng càng cao hứng.
Nàng cũng không phải là những người kia, sợ đồ đệ vượt qua sư phụ, Tôn Tư Hành lợi hại hơn nàng, nàng mới vui được, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nếu như là đồ đệ của nàng, thì người đi trước nàng đây bị vùi mãi trên cát.