Chương 1721
Thái y nói đứa nhỏ này bị ngạt khí mà chết, tuy mới chỉ là phôi thai nhưng đã có sinh mệnh, chắc hẳn lúc nó chết không dễ chịu nên mới khiến mẫu thân đau nhức như vậy.
Lời của thái y thiếu chút nữa dọa đám thị nữ ngất luôn, đương nhiên các nàng không dám đem những lời này nói cho Dao Hoa công chúa, có nói thì Dao Hoa công chúa cũng không nghe.
Dao Hoa vừa nghe Phượng Khương Trần không đến cứu nàng thì lửa giận lại lần nữa bùng lên: “Phượng Khương Trần dám không đến cứu bản cung? Ai cho nàng ta lá gan này? Phượng Khương Trần nữ nhân ác độc này, đều tại ngươi, nếu không phải tại ngươi thì sao ta lại trở nên như thế này. Phượng Khương Trần ngươi là cái thá gì chứ, lại dám không đến cứu bản cung, tang lễ phụ mẫu ngươi thì sao, có tin bản cung cho người đến đào mộ phụ mẫu ngươi lên phơi thây bọn hắn ra không.”
“A…” Công chúa Dao Hoa phẫn hận hét lên, nàng ta hận, nàng ta hối hận, nàng ta oán, phẫn hận qua đi, công chúa Dao Hoa ngồi xuống đất, nước mắt đầy mặt.
“Không thể mang thai, không thể mang thai, ta không thể mang thai thì sao ta có thể là một nữ nhân hoàn chỉnh được? Không thể mang thai thì nửa đời sau của ta phải dựa vào ai? Phượng Khương Trần tiện nữ nhân này, ngươi thấy chết không cứu, đều do ngươi, tất cả đều do ngươi… Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần ở đâu, bản cung muốn gặp nàng, bản cung muốn gặp nàng ta, có nghe thấy không hả?”
Công chúa Dao Hoa giống như bị điên, ngồi trên đất la to, hai tay giống như không biết đau mà dùng sức đánh xuống đất sau đó lại đánh vào bụng mình.
“Phượng Khương Trần, ta muốn gặp Phượng Khương Trần…”
Phòng Dao Hoa giống như vừa trải qua một trận bão vậy, chăn mền, màn giường rơi khắp mặt đất, thị nữ bên người cũng bị nàng ta đuổi đi, sau khi Tây Lăng Thiên Lâm sau khi biết chuyện cũng chỉ nói một câu: “Trông coi công chúa cho cẩn thận, đừng để nàng chết.”
Đúng vậy, đừng chết, nếu Dao Hoa chết rồi thì ai đến Đông Lăng hòa thân, Tây Lăng cũng không có công chúa nào trạc tuổi nàng ta, về phần Phượng Khương Trần mà Dao Hoa la hét muốn gặp?
Xin lỗi, đừng nói đến công chúa Dao Hoa, hiện tại kinh thành cũng không có mấy người có thể thấy Phượng Khương Trần.
Bên ngoài Phượng phủ treo vải trắng, không ai dám đến gõ cửa, ngươi hỏi tại sao ư? Cái này còn phải hỏi sao, hoàng thượng cảnh cáo dù có là Đông Lăng Tử Thuần hay Tây Lăng Thiên Lâm thì cũng không được lại gần, đây cũng coi như cảnh cáo những người khác, tất cả đều là người thông minh, không ai dám nhảy ra trước họng súng cả.
Chỉ là tất cả mọi người đều nghĩ Phượng Khương Trần vì đau thương quá độ nên đóng cửa tĩnh dưỡng không ra, chỉ có một số người mới biết Phượng Khương Trần căn bản không có ở kinh thành.
Nàng cùng Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng rời kinh thành vào một đêm tối nhiều gió, ngày thứ hai liền truyền ra tin Cửu hoàng thúc bệnh nặng, đại công tử Vương gia ra ngoài thăm bằng hữu.
Về phần ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, dù sao ta tin, toàn bộ người trong kinh thành tin, hoàng thượng cũng tin, đồng thời nói thẳng Phượng Khương Trần bi thương quá độ nên đóng cửa tĩnh dưỡng, Cửu hoàng thúc bệnh nặng cũng cần tĩnh dưỡng, không ai được quấy rầy, đại công tử Vương gia có nhã hứng đi thăm bằng hữu.
Hoàng thượng đã nói như vậy thì ai còn dám nói một chữ “không” chứ.
Mặc dù ba người này đều là nhân vật phong vân của kinh thành nhưng bọn họ rời đi cũng không gây nên chuyện gì to tát, cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, cũng không vì ba người họ rời đi mà trở nên quạnh quẽ tiêu điều, hoàng tử đại thần vẫn ngày đêm ca hát, vẫn vội vàng lôi kéo quan hệ, thu mua lòng người như cũ, cũng không vì bọn họ rời đi mà từ bỏ thói quen sinh hoạt xa xỉ của mình.
Sau khi Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm biết được chuyện này, mắt ánh lên sự lạnh lẽo.