Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1726



Chương 1726

Vương Cẩm Lăng lặng lẽ kéo Phượng Khương Trần ra sau lưng che chở, cười như không cười dò xét phía đối phương, không chút để ý đến bọn họ. Ám vệ của hắn ở cách đây không xa, mấy gã này nếu muốn làm hắn bị thương, trù phi lập tức ra tay, khiến mấy ám vệ không kịp chạy đến, hiện giờ…

Những kẻ này hoàn toàn không có cơ hội.

“Muốn sao đây, hai người các ngươi cứ ra ra vào vào, làm gió lạnh ùa vào, khiến bọn ta bị cảm lạnh rồi thì phải làm sao đây? Mấy người không định để lại chút tiền thuốc men để an ủi mấy anh đây hay sao?” Biến tướng của cướp bóc, Phượng Khương Trần phì cười, hành động này của nàng đã chọc giận mấy gã lưng hùm vai gấu.

Một cô gái, còn bên bọn họ thì năm người, nhiều người sức lớn, võ nghệ cao cường, một nam một nữ trước mắt, một trắng một đen, trông yếu nhớt, hệt như bọn trói gà không chặt, thế mà lại dám cười nhạo mấy gã, cảm giác này thật khiến người ta ghét không thôi.

Keng… đao đã bị rút ra, chỉa thẳng vào Phượng Khương Trần: “Con ả xấu xí này, mày cười cái gì hả? Tao cho mày biết, hôm nay không lấy được tám mươi lượng bạc ra an ủi các huynh đệ bọn ta, các người đừng mong rời được khỏi nơi này.”

Xấu xí?

Phượng Khương Trần bị tổn thương, đưa tay sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, ngửa đầu hỏi Vương Cẩm Lăng: “Ta xấu xí lắm sao?”

Ánh mắt của mấy người này bị làm sao thế này, không phải là trên mặt nàng có một vết sẹo thôi hay sao. Còn về việc nói nàng xấu xí, còn nói thẳng ra trước mặt nàng, quá đáng, thật sự không có tí phong độ nào.

Cái gì được gọi là phong độ, cứ nhìn vào Vương Cẩm Lăng là biết, hắn không có tí hảo cảm nào đối với đám lưng hùm vai gấu trước mặt, nhưng Vương Cẩm Lăng vẫn có thể giữ nụ cười trên môi như cũ, giọng điệu ôn hòa. Phong độ không chấp kẻ trước mặt mình là ai, khi đối mặt với đế vương thế nào thì khi đối mặt với người buôn bán nhỏ cũng như thế.

“Khương Trần chính là Khương Trần, không liên quan gì đến vẻ bề ngoài.” Đôi mắt Vương Cẩm Lăng tựa như một cái giếng sâu không thấy đáy, có thể hút cả linh hồn người khác vào trong. Mà câu nói này của hắn nói ra một cách quá chân thành, khiến người ta vô thức tin tưởng.

“Ha ha ha, làm ông buồn cười chết đi được, buồn cười chết mất thôi, có như thế thôi mà còn cho là khuynh thành, ngươi cũng không lấy chậu nước mà soi thử, với cái bộ dạng này của ngươi, nếu ở hoa lâu mà lấy ra cho ta, ta còn…”

“Câm miệng!” Lời của gã còn chưa nói hết đã bị Vương Cẩm Lăng chặn lại.

Vương Cẩm Lăng có phong độ, nhưng cũng không có nghĩa không biết tức giận, tính cách của hắn có sự tương phản rất lớn. Nếu như những kẻ này chỉ nói mình hắn, có lẽ hắn sẽ không thèm để ý, nhưng bọn họ lại dám lôi Phượng Khương Trần ra so sánh với hoa nương, đây là chuyện mà Vương Cẩm Lăng không thể nào tha thứ được…

Sát khí chỉ trong nháy mắt lan ra toàn bộ quán trà. Chẳng qua trong nháy mắt Vương Cẩm Lăng từ một công tử ôn nhuận biến thành một đại tướng sát khí lẫm liệt khiến Phượng Khương Trần cũng giật nảy mình.

“Câm miệng, thằng nhóc con như mày mà cũng to gan nói thế, dám bảo tao câm miệng à, mày là cái thá gì chứ, dám nói chuyện kiểu đó trước mặt ông đây.” Gã đầu tiên bị sát khí của Vương Cẩm Lăng làm sợ hãi lùi lại mấy bước, đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng thì lại thành ra thẹn quá hóa giận, nhấc đao chém về phía Vương Cẩm Lăng.

Vương Cẩm Lăng không chút kinh hoảng, đừng nói là động, đến cả con mắt cũng không thèm nháy một cái, đôi môi hơi thô ráp phun ra một con chữ vô tình: “Giết!”

Trong bầu không khí dường như có một luồng sát khi đang quẩn quanh, ám vệ ra tay, nhưng lại có một người còn nhanh hơn mấy ám vệ một bước.

“Bành… Bàng!”

Phượng Khương Trần ra tay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.