Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 179



Chương 179

 

Soạt một tiếng, ống ruột gà vừa thu, Phượng Khương Trần cả người lại bị mang theo đứng lên, lần nữa vững vàng núp ở dưới bụng ngựa.

 

Tê… Phượng Khương Trần đau đến hút không khí, khóe miệng nhưng hơi giơ lên.

 

Kế tiếp đường liền dễ đi rất nhiều, phượng nhẹ trần núp ở dưới bụng ngựa, không có nữa bị phân nửa thương, một đường xông ra ngoài.

 

Xuyên qua hẹp dài mà tối tăm âm u sơn động, lại lần nữa thấy được ánh mặt trời, không chỉ ngựa bị kích thích, chính là Phượng Khương Trần cũng cao hứng.

 

Nàng ghét bóng tối, ở trong bóng tối, nàng cảm giác hết thảy cũng không cách nào khống chế.

 

Ngựa nửa khắc cũng không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, Phượng Khương Trần ở dưới bụng ngựa, nhất thời cũng không khống chế được, chỉ có thể mặc cho ngựa chạy loạn.

 

Đợi đến lúc Phượng Khương Trần lần nữa ngồi về lưng ngựa, phát hiện con ngựa này lại hướng về trên núi chạy, Phượng Khương Trần vô lực, chỉ có thể kéo dây cương, quay ngược đầu ngựa lại, theo đường cũ quay về, tìm được cửa sơn động, theo trước cửa sơn động đường mà đi…

 

Cứ như vậy, nguyên lai hẳn bỏ lại mọi người một đoạn lớn Phượng Khương Trần, so với mọi người sớm không được bao nhiêu.

 

Trong khi Phượng Khương Trần thúc ngựa xông vào cuối cùng năm trăm thước đường chạy, Tôn Dực Cần cùng Vũ Đào quận chúa cũng đến.

 

“Trời ơi, ta không phải gặp quỷ giữa ban ngày chứ?”

 

“Người kia là Phượng Khương Trần?” Hai người nhìn áo quần cũ nát, sau lưng một khối máu thịt mơ hồ người, không dám tin chính mình thấy được.

 

Tôn Dực Cần lại là ngắn ngơ, quên khống chế dây cương, mặc cho con ngựa xông về phía trước.

 

Phượng Khương Trần không có chết.

 

Thật là tốt quá!

 

Phượng Khương Trần là ảo tưởng của nàng, nàng không có gan nhảy ra khỏi trói buộc của thế tục, cho nên nàng đặc biệt hy vọng, thấy được dáng vẻ tư ý liều lĩnh của Phượng Khương Trần.

 

“Thật là Phượng Khương Trần, trời ơi, nàng ta lại có thể vọt ra khỏi sơn động, kỹ thuật cưỡi ngựa kia của nàng ta phải có bao nhiêu cao siêu, mặc kệ, mặc kệ, ta muốn bái sư, ta muốn học.” cặp mắt Vũ Đào quận chúa sáng lên, mặt đầy vui vẻ.

 

“Giá.” Dịu dàng thở ra một tiếng, liền hướng Phượng Khương Trần phóng tới.

 

Tôn Dực Cần cũng quét đi mới vừa rồi suy sụp, mặt đầy xán lạn thúc ngựa đuổi theo.

 

Khi An Yên công chúa nhìn thấy xông về phía trước nhất người nọ, trực tiếp đứng lên: “Làm sao có thể?

 

Phượng Khương Trần không phải vào sơn động sao? Đây là xảy ra chuyện gì thế này?”

 

“Hồi bẩm công chúa, chính mắt thuộc hạ nhìn thấy Phượng Khương Trần vào sơn động mới trở ra.” Hồng Bảo không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, cái trán thương tựa hồ lại bị vỡ ra.

 

Lúc này Hồng Bảo thật là hận chết Phượng Khương Trần, nữ nhân này làm sao cũng đánh không chết, rốt cuộc là cái gì đầu thai nha.

 

“Bổn cung bắt kể quá trình, chỉ cần kết quả, Hồng Bảo, ngươi nhìn cho kĩ, người kia là Phượng Khương Trần, không phải quỷ.” An Yên công chúa bốn phía tất cả đều là hộ vệ, cho nên nàng cũng không lo lắng lớn tiếng sẽ bị người nghe được.

 

Trong cơn thịnh nộ của An Yên công chúa, Hồng Bảo cả người đều run rầy, vội vàng quỳ sụp xuống đắt: “Công chúa yên tâm, còn có năm trăm thước, thuộc hạ nhất định sẽ không để cho nàng ta hoàn hảo mà chạy đến điểm cuối.”

 

“Đi đi, làm sạch sẽ một chút.” An Yên công chúa thở phì phò ngồi xuống lại.

 

Hồng Bảo hướng An Yên công chúa cáo lỗi một tiếng, vội vàng chạy xuống.

 

Lần này, hắn tuyệt đối không thể thất thủ, nếu không, công chúa tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!

 

Phượng Khương Trần, đừng trách ta độc ác, muốn trách thì nên trách ngươi đắc tội đến người không nên đắc tội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.