Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1830



Chương 1830

Lúc đầu Phượng Khương Trần có chút giật mình, nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Vương Cẩm Lăng thì vươn tay ra đặt vào lòng bàn tay của Vương Cẩm Lăng.

Vương Cẩm Lăng đang đùa giỡn, nàng không cần phải xem là thật.

“Được, cho huynh một cơ hội, dẫn ta chạy trốn.” Dựa vào lực của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần xoay người lên ngựa, ngồi trước mặt Vương Cẩm Lăng.

“Vậy ta sẽ thật sự đưa nàng đi.” Vương Cẩm Lăng một tay ôm Phượng Khương Trần, một tay nắm dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, thúc ngựa đi về phía trước, cười sảng khoái nói với Phượng Khương Trần. Lúc này tâm trạng của hắn rất tốt, cũng phát hiện nước đi này của hắn đã đi đúng hướng.

Những điều xằng bậy mà hắn và Cửu Hoàng thúc nói là thật, hắn lui về vị trí của người tri kỷ, cũng không biểu hiện sẽ từ bỏ. Đưa ra quyết định này chỉ là bởi vì hắn hiểu được, chỉ một người bạn tâm giao mới có thể lại gần Phượng Khương Trần mà không cần lo lắng, mà không bị Phượng Khương Trần đề phòng.

Cửu Hoàng thúc, tốt nhất người nên cầu nguyện cả đời Phượng Khương Trần ngu ngốc bán mạng cho người, tốt nhất người nên cầu nguyện Phượng Khương Trần có một trái tim cứng rắn như sắt thép, nếu không rồi cũng có một ngày, ta có thể chờ được nàng.

Vương Cẩm Lăng quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở chỗ Cửu Hoàng thúc, lộ ra một nụ cười gian xảo.

Không phải chỉ có Đông Lăng Vũ Cửu biết sử dụng những trò gian xảo, Vương Cẩm Lăng hắn cũng vậy. Chỉ là trước kia không muốn dùng trên người Phượng Khương Trần mà thôi, Đông Lăng Vũ Cửu, để ta xem dáng vẻ tức giận của người.

“Hây, hây…” Vương Cẩm Lăng tăng tốc độ, tận hưởng mỹ nữ trong lòng, vui vẻ cưỡi ngựa chạy như bay.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Vương Cẩm Lăng tương đối tốt, cho dù đi xuống núi, vẫn vững vàng an toàn như thế. Phượng Khương Trần biết sẽ không có nguy hiểm, dứt khoát không để ý đến nữa, tận hưởng niềm vui thúc ngựa chạy như điên, tiếng cười không ngừng trong suốt đường đi.

Hai người cưỡi ngựa, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt đệ tử cung Huyền Tiêu. Khi Huyên Minh Kỳ chỉnh đốn đội ngũ cho tốt, đang chuẩn bị đi tìm Phượng Khương Trần thì lại nghe được đệ tử nói: “Đại công tử cùng Phượng cô nương đã xuống núi, đại công tử nói là hắn muốn dẫn Phượng cô nương bỏ trốn.”

Con đường Vương Cẩm Lăng cùng Phượng Khương Trần xuống núi là đường Huyên Minh Kỳ dẫn bọn họ lên núi, sẽ không gặp phải đội quân. Mà trước đó Huyên Minh Kỳ đã có mệnh lệnh, Phượng Khương Trần ở cung Huyền Tiêu làm bất cứ chuyện gì, đi bất cứ nơi nào, bất kỳ kẻ nào cũng không được ngăn cản.

Cho nên khi Vương Cẩm Lăng mang Phượng Khương Trần rời đi, bọn họ cũng không có ngăn cản, cũng không thông báo. Trên đường xuống núi, khắp nơi đều là người của bọn họ. Nếu muốn ngăn cản chỉ cần nói một câu thôi nhưng bọn họ cũng không làm kẻ xấu, để cho Cung chủ và Phượng cô nương không hài lòng.

“Chạy trốn?” Huyên Minh Kỳ dở khóc dở cười, lúc này Vương Cẩm Lăng đưa Phượng Khương Trần đi, thật đúng là không phải quá đáng bình thường mà là ép hắn phải tin tưởng Cửu Hoàng thúc.

Cuối cùng, lời nói của hắn đã được nói ra.

“Đúng vậy, chính miệng đại công tử nói chạy trốn, Phượng cô nương cũng vậy.” Một đệ tử ngốc nào đó rất thành thật kể lại đoạn hội thoại giữa Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần, một chữ cũng không thiếu mà lặp lại. Hắn ngu ngốc cũng hiểu được, nếu thật sự muốn chạy trốn, tuyệt đối sẽ không nói giọng lớn như vậy, hai người này rõ ràng là trêu đùa.

“Ta biết rồi, đi báo một tiếng với Cửu Hoàng thúc, nói Vương Cẩm Lăng cùng Phượng Khương Trần đã xuống núi, bọn họ nói là muốn chạy trốn.” Một người vui không bằng mọi người cùng vui. Vương Cẩm Lăng, chính là người này giúp Cửu Hoàng thúc, cũng không quên cho Cửu Hoàng thúc thêm chút ấm ức thì đương nhiên hắn phải phối hợp.

“Được.” Một đệ tử ngốc nào đó nhếch miệng cười, nhanh chóng chạy đến phòng chỉ huy, truyền lời của Huyên Minh Kỳ nói cho Cửu Hoàng thúc nghe, một chữ cũng không sót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.