Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1838



Chương 1838

“Việc nhỏ thôi, bọn họ cũng là người của ta.” Vương Cẩm Lăng tự động bỏ qua chuyện cái khăn.

Phượng Khương Trần cười không nói gì, nàng giống như suy tư gì đó mà nhìn về hướng Cung Huyền Tiêu, hình như cả người nàng có một loại u sầu không thể tan biến đi.

Thật ra nàng cảm thấy bản thân sống quá mệt mỏi, từ khi mở mắt tỉnh lại đã chưa có giây phút nào được nhẹ nhàng.

Đợi sau khi ba ám vệ đào hố và chôn cất những ám vệ đã chết xong thì trời cũng không còn sớm, Vương Cẩm Lăng nghĩ một lát rồi vẫn hỏi: “Trở về hay lại tiếp tục đi?”

“Không đi đâu cả, chỉ ở chỗ này thôi.” Mùi máu tươi nồng nặc như vậy, người có chút đầu óc sẽ không dám đến gần, thế nên tạm thời nơi này vẫn rất an toàn hơn nữa còn cách rất gần chỗ của Cửu Hoàng thúc. Ở khoảng cách này, nếu Cửu Hoàng thúc muốn đến tìm nàng cũng chỉ cần ba mươi phút.

“Ở chỗ này, không sợ Cửu Hoàng thúc đến bắt chúng ta sao?” Vương Cẩm Lăng cười nói, đây là nụ cười hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng. Hắn cảm thấy khiến gương mặt lạnh lùng như băng tuyết của Cửu Hoàng thúc lộ ra biểu cảm càng thú vị hơn việc khiến Phượng Khương Trần tiếp nhận hắn.

Dù sao muốn Phượng Khương Trần tiếp nhận tình cảm của hắn là rất khó, mà làm cho sắc mặt của Cửu Hoàng thúc thay đổi lại là chuyện bây giờ có thể làm được.

“Sợ? Có cái gì phải sợ?” Phượng Khương Trần không để bụng mà ngẩng đầu lên nói: “Trừ phi ta chết nếu không cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Cửu Hoàng thúc. Dù ta có đi đến chân trời góc biển thì chỉ cần Cửu Hoàng thúc muốn là hắn có thể bắt được ta ngay.”

Nói đến Cửu Hoàng thúc bá đạo, vẻ mặt của nàng lại không che giấu được mà hiện lên sự dịu dàng.

Người nam nhân kia có muôn vàn cái xấu, tất cả đều không tốt nhưng trong ngàn vạn con người thì nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn.

“Nàng khẳng định hắn chắc chắn sẽ đến tìm nàng như vậy sao?” Có lẽ là tâm trạng thay đổi cho nên khi hắn nhìn thấy Phượng Khương Trần nở nụ cười hạnh phúc. Thì đột nhiên Vương Cẩm Lăng cũng cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.

Cho dù, niềm hạnh phúc của Phượng Khương Trần không phải do hắn mang lại.

“Sẽ đến, nếu ta không nói câu nào mà đi rồi thì nhất định Cửu Hoàng thúc sẽ đi tìm ta.”

Phượng Khương Trần không chút do dự gật đầu đáp, Cửu Hoàng thúc kiêu ngạo như vậy làm sao có thể cho phép nàng ra đi mà không từ biệt.

“Là sao đây, có nghĩa là cho dù nàng bỏ trốn theo ta thì hắn cũng sẽ tới tìm nàng sao?” Nhưng cái này đâu tính là ra đi mà không từ biệt đâu.

Phượng Khương Trần nhẹ nhàng mỉm cười khiến vẻ u sầu trên người nàng giống như phai nhạt đi: “Cái gì mà bỏ trốn với không bỏ trốn chứ, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, Cửu Hoàng thúc biết rõ ta sẽ không như vậy mà. Giống như ta tin Cửu Hoàng thúc sẽ đến tìm ta vậy, Cửu Hoàng thúc cũng tin tưởng rằng nếu ta đã lựa chọn hắn thì sẽ không thay lòng đổi dạ. Bởi vì ta và Cửu Hoàng thúc giống nhau, trái tim của chúng ta đều rất nhỏ, nhỏ đến đến chỉ có thể chứa được một người.”

Nếu là ngày thường, nhất định Phượng Khương Trần sẽ không nói những thứ này với Vương Cẩm Lăng nhưng bởi vì hắn nói chỉ muốn làm bạn tốt tri kỷ cả đời nên nàng sẵn lòng tin tưởng mà nói những lời trong lòng của mình cho hắn biết.

Có quá nhiều thứ giấu trong lòng lâu lắm cũng muốn tìm một người để nói hết ra, nếu không sẽ thật sự giống như Cửu Hoàng thúc nói nàng sẽ vì kìm nén đến bệnh.

“Chẳng sợ hắn từ bỏ nàng, thì nàng cũng sẽ không thay lòng sao?” Vương Cẩm Lăng không biết bản thân đã dùng tâm lý gì mà hỏi những lời này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.