Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 187



Chương 187

 

Nói xong, Phượng Khương Trần tự mình lên cũi chở phạm nhân mà không cần quan sai áp giải, động tác phối hợp đến vậy khiến binh lính Huyết Y Vệ kinh ngạc không thôi.

 

Vị Phượng tiểu thư này sẽ không nghĩ rằng Huyết Y Vệ thực sự mời nàng ta đi uống trà đó chứ, cho dù là trà thì nào có dễ uống như vậy.

 

Vũ Văn Thanh và Chu Hùng trơ mắt nhìn Phượng Khương Trần bị đám người Huyết Y Vệ đưa đi.

 

Khi Tô Vân Thanh và Vương Thất đến nơi, đúng lúc thấy Huyết Y Vệ đưa Phượng Khương Trần ra khỏi Phượng phủ, cả hai vội vã đuổi theo, nhưng Lục Thiếu Lâm không hề cho họ chút mặt mũi nào: “Vương công tử, Tô công tử, đừng trách Lục mỗ không nhắc nhở trước, chuyện của Huyết Y Vệ tốt hơn hết là đừng nhúng tay vào, nếu liên luy đến bản thân thì không ai có thể bảo vệ các ngươi đâu.”

 

“Phượng Khương Trần.” Tô Vân Thanh và Vương Thắt chỉ đành lùi lại, bất lực nhìn Phượng Khương Trần.

 

Người bị Huyết Y Vệ đưa đi, từ trước đến nay không ai có thể sống sót mà đi ra.

 

“Ta…” Phượng Khương Trần muốn nói “Không sao hết”, nhưng không biết nói thế nào, vì vậy nàng chỉ có thể nói với Vương Thát: “Vương Thắt, thay ta nói với Đại công tử, nói rằng Phượng Khương Trần xin lỗi hắn, đời này ta không thể giúp thị lực hắn khôi phục lại rồi. “

 

Nàng sao có thể không có chuyện gì được cơ chứ, phải biết rằng điều đợi chờ nàng ở phía sau chính là hình pháp tàn khốc của Huyết Y Vệ.

 

Mặc dù nàng không biết Huyết Y Vệ của vương triều Đông Lăng là tổ chức gỉ, nhưng nhìn Vũ Văn Thanh cũng không dám đối đầu với họ, liền hiểu rằng sự đáng sợ của Huyết Y Vệ nhất định không phải là thứ mà nàng có thể tưởng tượng được.

 

Người vào Huyết Y Vệ, cho dù có sống sót trở ra, nàng còn có thể cầm dao mỗ ư?

 

Cũi xe chạy về phía đại lao của Huyết Y Vệ, Phượng Khương Trần bắt lực nhắm mắt lại, che giấu sự không cam lòng và nỗi đau đớn trong mắt.

 

Hết lần này đến lần khác, nàng trước sau cũng không thoát khỏi điều này.

 

Kiếp trước chết trong tay lũ người có chức có quyền, kiếp này cũng vẫn trên một con đường như thế…

 

Nó khác với những gì Phượng Khương Trần đã tưởng tượng, không có cảm giác ẩm ướt âm u, không có mùi tanh tưởi ngập trời, không có mùi máu tươi quanh quần nơi chóp mũi, mà có một mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.

 

Khi Phượng Khương Trần ra khỏi cũi chở phạm nhân, Lục Thiếu Lâm đã cho người mở khóa cho nàng, lúc này nàng chỉ còn mang còng tay và còng chân, mỗi chuyển động đều khiến chiếc còng vang lên tiếng leng keng nhức nhối, vết thương ở mắt cá chân ngày càng nghiêm trọng khiến mỗi bước đi của nàng đều lưu lại vết máu dài.

 

Bước chân ra máu hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

Phượng Khương Trần còn chẳng thèm nhíu mày một cái, từng bước từng bước tiến về phía trước.

 

Vốn dĩ Lục Thiếu Lâm không phát hiện, cho đến khi mùi máu tươi thâm nhập nơi chóp mũi, hắn quay đầu lại mới biết đầu sỏ chính là Phượng Khương Trần.

 

Lục Thiếu Lâm bất mãn cau mày, hắn mặc dù là Chỉ Huy sứ của Huyết Y Vệ thế nhân nghe danh đều sợ mắt mật, nhưng hắn không phải kẻ tra tắn người thành tính.

 

Những kẻ bước vào đại lao của Huyết Y Vệ chắc chắn không tránh khỏi dụng hình tra khảo, nhưng Lục Thiếu Lâm không thích bước vào mà mùi hôi thối và mùi máu tanh ngòm ập đến, chúng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của hắn ta.

 

Vì vậy đại lao của Huyết Y Vệ vẫn tính là sạch sẽ, hơn nữa đại lao này còn được dùng để giam giữ các phạm nhân, mà nơi làm việc thực sự của Huyết Y Vệ là phòng hành hình bên trong.

 

Nơi Phượng Khương Trần phải đến cũng chính là phòng hành hình.

 

“Các ngươi, cởi xích chân của nàng ta ra.” Lục Thiếu Lâm ra lệnh, hai chân Phượng Khương Trần đã được tự do.

 

Phượng Khương Trần sửng sốt, sau đó gật đầu với Lục Thiếu Lâm cảm tạ: “Đa tạ Chỉ Huy sứ đại nhân.”

 

“Ngươi không sợ ta sao?” lúc quan sai mở khoá cho nàng, Lục Thiếu Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà cắt lời hỏi nỗi nghỉ vấn trong lòng mình.

 

Trên thế gian này, nào có máy ai không sợ hắn.

 

“Có gì phải sợ? Chỉ Huy sứ cũng là người, so với người thường cũng có khác gì đâu. Hơn nữa, cho dù ta sợ ngươi thì sao, ngươi sẽ vì vậy mà buông tha cho ta ư? Sẽ không.”

 

Phượng Khương Trần tự hỏi tự trả lời, trên mặt lộ ra chút thanh thản vô ưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.