Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 191



Chương 191

 

Nhìn dáng vẻ Phượng Khương Trần này chỉ thẳng ra chuyện của Vũ An quận chúa không hề là chuyện trùng hợp.

 

“Ngươi thật sự biết chữa bệnh?” lần này Lục Thiếu Lâm tin rồi.

 

“Lục đại nhân, đại nhân không cần nghỉ ngờ y thuật của Khương Trần, nếu như ta không hiểu về y, vương gia sẽ giúp ta như vậy sao? Nếu như ta không có năng lực thay cho Vương Cẩm Lăng đôi mắt tốt, dựa vào thân phận của Khương Trần có thể nắm chắc đại công tử Vương gia sao?”

 

Đây là lời nói thật.

 

Cho dù Vương Cẩm Lăng là người dễ tiếp cận đi nữa, Phượng Khương Trần nàng không hiểu về y thuật, thì ngay cả cơ hội gặp gỡ cũng không có, càng không cần nhắc đến việc mọi người trở thành bạn bè.

 

“Được, Phượng Khương Trần ta cho ngươi thời gian một đêm, để ngươi chứng minh được y thuật của ngươi.” Lục Thiếu Lâm thực tại đã quá khát vọng trở thành một người đàn ông chân chính, vì vậy hắn đã đặt cược.

 

“Đa tạ Lục đại nhân, ngài tuyệt đối sẽ không hồi hận về lựa chọn của đêm nay, bây giờ cảm phiền đại nhân ra ngoài đợi một lát, cho Khương Trần thời gian một chén trà.” Phượng Khương Trần không hề khách khí bày ra điệu bộ của một vị bác sĩ nổi tiếng.

 

“Được, Phượng Khương Trần, ta tin ngươi.” Lục Thiếu Lâm quay người đi ra ngoài, vẫn không quên giúp Phượng Khương Trần đóng cửa.

 

PT Lục Thiếu Lâm vừa đi, Phượng Khương Trần mới cảm thấy trái tim mình rơi xuống thực tại.

 

Cuối cùng cũng bình an qua cửa rồi!

 

Ở Huyết Y Vệ, chỉ cần giải quyết được Lục Thiếu Lâm rồi thì tạm thời nàng không cần phải chịu phạt.

 

Phượng Khương Trần nhẹ nhõm trong lòng, mới phát hiện vết thương ở mắt cá chân và sau lưng lại lên cơn đau.

 

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, đè nén sự đau đớn này xuống, Phượng Khương Trần lập tức mở chiếc túi y tế thông minh ra, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc ghi là “Viagra.”

 

Vâng, đây chính là những gì bác sĩ tiết niệu nói, viên thuốc nhỏ màu xanh mang lại tin vui cho hàng ngàn hàng vạn người đàn ông, thường được gọi là Viagra.

 

Phượng Khương Trần lấy ra một viên, dùng giấy trắng gói xong, thu dọn những cái khác lại.

 

Cái thứ này chính là cọng rơm cứu mạng của nàng, có đánh chết nàng cũng không thể một lần đưa hết cho Lục Thiếu Lâm.

 

Loại chuyện qua cầu rút ván này, chính là thủ đoạn các chính trị gia thường dùng, muốn người khác bảo vệ mình, phải không ngừng chứng mỉnh mình hữu dụng.

 

Thời gian một chén trà, không nhiều cũng không ít, Lục Thiếu Lâm đã bước vào rồi, điều này cho thấy, trong thâm tâm của hắn có biết bao nóng vội.

 

Phượng Khương Trần đưa viên thuốc cho hắn, ý nói hắn uống: “Xin Lục đại nhân yên tâm, viên thuốc này tuyệt đối không có độc, hiện tại Lục đại nhân là bừa cứu mạng của Khương Trần, Khương Trần sẽ không ngu ngốc làm ra loại chuyện gây tổn hại cho chính mình.”

 

Các chính trị gia vốn rất đa nghi, nên Phượng Khương Trần dứt khoát nói thẳng.

 

“Ngươi thật thông minh.” Lục Thiếu Lâm tiếp nhận lấy viên thuốc của Phượng Khương Trần, nuốt xuống.

 

Hắn chính là lấy mạng ra đánh cuộc.

 

Mà càng như vậy, Phượng Khương Trần càng vui vẻ.

 

Điều này chứng tỏ, Lục Thiếu Lâm rất để ý đến phương diện năng lực đàn ông của hắn, càng để ý thì nàng càng có thị trường.

 

Nói không chừng, sau này cuộc sống có khó khăn, nàng vẫn có thể dựa vào viên thuốc nhỏ màu xanh này mà sống.

 

“Lục đại nhân quá khen rồi, thời gian không còn sớm, vẫn xin Lục đại nhân sắp xếp cho Phượng Khương Trần một phòng giam, ngoài ra, Lục đại nhân cũng về sớm chút đi, nửa canh giờ đủ để dược tính phát huy tác dụng.”

 

Nói xong, không quên ngáp một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.