Chương 1932
Không phải vu oan thì là hãm hại, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp giá họa luôn, vậy giá họa cả nhà ngươi. Xử trưởng bộ hình ty dám lấy đầu mình ra để bảo đảm lúc này Huyết Y Vệ thật sự không hề đổ oan cho Phượng Khương Trần, nhưng làm quá nhiều chuyện xấu nên bây giờ không có ai tin.
Xử trưởng kia muốn đứng ra chỉ trích Phượng Khương Trần nói bậy, nào biết còn chưa làm gì đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Đại Lý Tự Khanh, xử trưởng kia cũng biết Đại Lý Tự Khanh đang tức giận, hắn ta cũng không thể tiếp tục cắt ngang quá trình thẩm án nên chỉ ngoan ngoãn câm miệng, chờ Phượng Khương Trần trả lời.
Tôi hôm qua Phượng Khương Trần ở đâu?
Đông Lăng Tử Lạc và Nhị hoàng tử cũng muốn biết, nói đúng hơn là muốn biết Phượng Khương Trần dùng cách gì để chứng minh đêm qua nàng không ở Huyết Y Vệ, thời điểm đó không dẫn người xông vào đại lao cướp tù nhân.
Bọn họ đã nghĩ đến trăm ngàn khả năng, nhưng tuyệt nhiên không ngờ Phượng Khương Trần lý do làm bại hoại đến thanh danh mình như vậy.
Phượng Khương Trần nói: “Ta tối hôm qua ta ở bên Cửu hoàng thúc.”
Phượng Khương Trần thoải mái hào phóng nói ra câu này, không hề xấu hổ hay giận dữ bất an, thật sự giống như nàng và Cửu hoàng thúc ở bên nhau cả đêm là chuyện gì đó vô cùng quang minh chính đại.
“Ở bên cạnh Cửu hoàng thúc sao?” Tiểu tâm can của Đại Lý Tự Khanh hơi run lên, xử trưởng kia và trạng sư của Thuận Ninh Hầu phủ cũng run bần bật, sao lại kéo Cửu hoàng thúc vào thế.
Lấy lệnh bài của Cửu hoàng thúc ra dọa người không nói, còn trực tiếp kéo Cửu hoàng thúc vào vũng bùn này, Phượng Khương Trần thật sự rất quá đáng.
“Đúng, tối hôm qua ta ở bên Cửu hoàng thúc, sau đó Cửu hoàng thúc có việc nên đi trước, ta cũng hơi mệt nên lười hồi phủ, trực tiếp ngủ trong Cửu vương phủ, cả đêm ngày hôm ta đều ở trong Cửu vương phủ, không về Phượng phủ cũng không đi ra ngoài.”
Phượng Khương Trần cố ý nói chuyện này hơi mập mờ một chút, thấy mọi người kinh ngạc, Phượng Khương Trần cười cười, tiếp tục nói: “Đại nhân, sáng sớm hôm nay không phải quan sai đến Phượng phủ, kết quả không tìm được ta sao, đó là bởi vì lúc ấy ta còn ở trong Cửu vương phủ nên chưa trở về.
Đêm qua quá mệt mỏi, không cẩn thận nên sáng sớm mới dậy trễ như thế, hại mấy vị đại nhân đợi lâu, Khương Trần thật có lỗi, còn về nhân chứng, hạ nhân trong Cửu vương phủ và Cửu hoàng thúc đều có thể làm chứng cho ta, nếu đại nhân không tin thì có thể đến Cửu vương phủ hỏi cho rõ.”
Phượng Khương Trần nói rất tự nhiên, nhưng thông tin được tiết lộ trong lời nói kia lại tràn ngập màu hồng phấn, da mặt Đại Lý Tự Khanh và hai vị tả hữu thiếu khanh run lên, nhất thời không biết nên thẩm thế nào.
Vụ án này, sao càng thẩm càng không ra làm sao thế? Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa điều tra ra được gì, còn nữa, rốt cuộc ai là người bị hại, ai là phạm nhân?
Vụ án này rơi vào vòng luẩn quẩn, rõ ràng Phượng Khương Trần bị định là bị cáo, nhưng lại khiến người ta cảm giác giống như người bị hại hơn, tiết tấu thẩm án này nhìn như nằm trong tay Đại Lý Tự Khanh, nhưng Đại Lý Tự Khanh lại có cảm giác bị Phượng Khương Trần dắt mũi.
Phượng Khương Trần dường như cố ý muốn khiến mọi người hiểu lầm, không đợi Đại Lý Tự Khanh hỏi thêm đã tự động chỉ lên quần áo trên người mình, bắt đầu giải thích.
“Bộ y phục hôm qua ta mặc bị bẩn rồi, bộ trên người này được lấy từ Cửu vương phủ đấy, đại nhân có thể đi điều tra tình hình vải vóc trong Cửu vương phủ, hơn nữa tú nương có may mấy bộ quần áo này không, mấy thứ này đều không làm giả được.