Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 200



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 200

Cửu Hoàng thúc muốn giết một người, không cần lý do.

 

Đông Lăng Vũ Cửu cũng không cần câu trả lời của Lục Thiếu Lâm, sắc mặt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Phượng Khương Trần, Đông Lăng Vũ Cửu buông chén trà xuống: “Lục đại nhân muốn thẩm án thì tiếp tục xét xử đi, bổn vương không cản trở lục đại nhân làm việc.”

 

Vâng… Lục Thiếu Lâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng An Yên cũng vui mừng, nhìn bộ dạng này xem ra Cửu Hoàng thúc thật sự có đi ngang qua.

 

Nhưng, hai ngươi vui mừng quá sớm, Đông Lăng Vũ Cửu nói không làm phiền, nhưng người lại không nhúc nhích, ngồi ở đó, hình như đang chờ cái gì đó.

 

Lục Thiếu Lâm vốn định đứng dậy, cung kính tiễn Cửu Hoàng thúc rời đi, nhưng vừa nâng nửa người dậy, lại phải quỳ xuống một tiếng rằm.

 

Cửu Hoàng thúc, thúc ơi!

có thể ảnh hưởng đến việc xử án của Lục đại nhân, bổn vương tin rằng, bắt luận là ai ở đây, Lục đại nhân đều có thể công bằng thẩm án, Lục đại nhân, ngươi nói bổn vương nói đúng không?”

 

Đúng vậy, hạ quan nhất định phải xử lý vụ án một cách công bằng. Lục Thiếu Lâm như muốn chết.

 

Nói chuyện với Huyết Y Vệ về hai chữ “công bằng”, đây không phải là làm mắt mặt sao?

 

Người ngoài không biết, Cửu Hoàng thúc còn có thể không biết, Huyết Y Vệ là cái gì? Huyết Y Vệ nói rất dễ nghe, quyền thế ngập trời, sự thực đó chính là một con chó dưới tay Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn Huyết Y Vệ cắn ai, Huyết Y Vệ liền cắn người đó.

 

Bằng chứng? Lời khai?

 

Dưới hình phạt nặng nề, hắn muốn bao nhiêu bằng chứng lời khai thì sẽ có bấy nhiêu.

 

Quan chức cấp cao cũng bị đè chết, chứ đừng nói là Cửu Hoàng thúc trên vạn người dưới một người mở miệng.

 

Lục Thiếu Lâm là lão quan trường, biết rất rõ Cửu Hoàng hôm nay tới Huyết Y Vệ tuyệt đối không phải trùng hợp, hắn đến để chống lưng cho Phượng Khương Trần.

 

Lục Thiếu Lâm không chút lưu tình nhìn Phượng Khương Trần, thầm bái phục nàng.

 

Mấy ngày nay, Vương gia, Vũ Văn tướng quân cùng Tô gia, khắp nơi tìm người thay Phượng Khương Trần nói chuyện, hắn biết điều đó, chỉ là Lục Thiếu Lâm như thế nào cũng không ngờ tới, ba nhà này lại có thể làm lay động Cửu Hoàng thúc.

 

Thời gian sinh mệnh đều như vậy.

 

Phượng Khương Trần này không chỉ nhân duyên tốt, mà mệnh cũng tốt, Cửu Hoàng thúc sớm không đến, muộn không đến, đúng lúc An Yên công chúa đang dùng hình phạt đối với nàng ta.

 

Lục Thiếu Lâm biết Cửu Hoàng thúc là bảo vệ Phượng Khương Trần, liền lập tức sai người, đem Phượng Khương Trần từ trên giá hình buông xuống.

 

Tay chân của Phượng Khương Trần bị bó, huyết khí không thông, vừa mới từ trên giá hình xuống, chân mềm nhũn, cả người liền ngã xuống đất, may mà tiểu thái giám phía sau Đông Lăng Vũ Cửu phản ứng nhanh, vội vàng tiền lên đỡ một cái: “Phượng cô nương cẩn thận.”

 

Phượng Khương Trần nhìn thái giám cười nhẹ nói cảm ơn, liền tiến lên thêm một bước, quỳ xuống dưới Đông Lăng Vũ Cửu: “Khương Trần chào Cửu Hoàng, thiên tế thiên tế thiên thiên tế.

 

Cái quỳ lần này, Phượng Khương Trần thật lòng thật dạ, nửa phần miễn cưỡng cũng không có.

 

Hôm nay nếu như không có Cửu Hoàng thúc, nàng thật sự đã bị phế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.