Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 204



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 204

 

Trong lòng Lục Thiếu Lâm thật sự căm ghét Cửu Hoàng thúc ra mặt, Lục Thiếu Lâm vẻ mặt thống khổ nói: “Hạ quan hiểu được, hạ quan sẽ xét xử vụ án này thêm một lần nữa, chỉ là… từ trước đến nay Huyết Y Vệ thẩm án đều đẫm máu, hạ quan sợ dọa Cửu Hoàng thúc cùng An Yên công chúa.”

 

Đây là tiêm phòng ngừa, đương nhiên Lục Thiếu Lâm càng hy vọng hai người này nhanh chóng đi, như vậy hắn làm việc cũng thuận tiện hơn.

 

“Không sao, hôm nay bổn vương muốn học hỏi tài năng của Huyết Y Vệ một chút, nhưng đừng để cho bổn vương thất vọng.”

 

An Yên công chúa suy nghĩ một chút, cũng cười nói: “Có Hoàng thúc ở đây, An Yên không sợ.”

 

Nói xong, ngoan ngoãn đi lên, kéo gần khoảng cách giữa mình và Đông Lăng Vũ Cửu, mượn cơ hội này nói cho Lục Thiếu Lâm biết, nàng là cháu gái ruột của Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc cho dù giúp đỡ, cũng nên giúp đứa cháu gái này.

 

Hạ quan tuân mệnh. Lục Thiếu Lâm run rẫy đứng lên, trong lòng khổ sở, chuyện sau lưng này hắn không thể làm.

 

Nhìn Phượng Khương Trần và Tiền Tấn quỳ trước mặt Cửu Hoàng thúc, vẻ mặt Lục Thiếu Lâm càng méo mó hon, ai sẽ là người bị tra tấn?

 

Vấn đề này Lục Thiếu Lâm cũng không rõ lắm, hắn đơn giản là không muốn quan tâm đến nó, muốn vứt nó cho những người ở phía dưới giải quyết.

 

Đặc quyền của người ở bề trên là gì? Là có thể để người khác chịu tiếng xấu cho mình, chỉ tay năm ngón sai người khác làm việc.

 

“Áp giải phạm nhân lên!” Dáng vẻ của Lục Thiếu Lâm vô cùng uy nghiêm, hắn ta chỉ huy quan sai với khí thế mạnh mẽ, nếu so sánh với Cửu Hoàng thúc còn có phần nhỉnh hơn.

 

Quan sai tiền lên, quay đầu nhìn bên trái một cái, bên phải một cái, thầm mong Lục Thiếu Lâm có thể chỉ điểm cho mình rằng phải áp giải người nào ra.

 

Nhưng Lục Thiếu Lâm lúc này lại giở thói lưu manh, ngắng đầu nhìn lên trời.

 

Lục Thiếu Lâm thực sự là một người không đáng tin cậy, hai tên quan sai lại tiếp tục hy vọng mà nhìn vào Cửu Hoàng thúc và An Yên công chúa, họ mong muốn có thể từ nét mặt của hai người này mà ngộ ra được điều gì đó nhưng đáng tiếc là không ai có đủ can đảm để nhìn thẳng vào mặt của người trong hoàng thất cả, vậy nên họ không thể làm gì khác ngoài…

 

Họ cắn răng đoán bừa, tiến về phía Phượng Khương Trần, đưa nàng đến giá tra tắn duy nhất trong căn phòng.

 

Phượng Khương Trần không phản kháng lại quan sai, cũng không nhìn sang Đông Lăng Vũ Cửu, nàng biết những chuyện tiếp theo đây sẽ không phải là chuyện mà nàng có thể nhúng tay vào.

 

Đông Lăng Vũ Cửu cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, lúc tứ chỉ của Phượng Khương Trần chuẩn bị bị buộc lại, Đông Lăng Vũ Cửu không nhanh không chậm nói: “Lục đại nhân, bản vương có chuyện này rất khó hiểu, ngươi làm sao mà ngồi lên được ghề tổng chỉ huy Huyết Y Vệ này vậy?”

 

“Ngài…”

hãn của Lục Thiếu Lâm dọa cho sợ mất mật.

 

Rõ ràng hai tên này đã bị Lục Thiếu Lâm đưa ra làm tắm bình phong chắn đạn.

 

“Đúng vậy, đúng vậy, là thuộc hạ ngu dốt, mong đại nhân rộng lòng bỏ qua, không trách kẻ ngu dại chúng tôi.” Hai tên quan sai vội vã xin tha, dưới ánh mắt nguy hiểm của Lục Thiếu Lâm, họ nhanh chóng đưa Phượng Khương Trần xuống, còn liên tục nói lời xin lỗi.

 

Phượng Khương Trần lắc đầu, không nói gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.