Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 223



Chương 223

 

Nàng rất rõ, cứ tiếp tục tình trạng này, nàng căn bản không thể nào đi đến Vương phủ.

 

*Tỷ, thế này làm sao bây giờ? Bọn họ đây là muốn vây chết chúng ta ở trong Phượng phủ sao?” Vẻ mặt Chu Hằng lo lắng, lúc trước khi hắn ra ngoài, đều chưa từng xảy ra tình huống như vậy.

 

“Sẽ có cách khác thôi.” Phượng Khương Trần tiến lại gần trên ván cửa, nghĩ có phải định trèo tường ra ngoài hay không.

 

Ngay sau đó lại phủ định khả năng này.

 

Ngày hôm qua nàng cùng bọn Vũ Văn Nguyên Hòa nói chuyện, chắc chắn đã bị lộ ra ngoài, nếu không thì sẽ không trùng hợp như vậy.

 

Trùng hợp? Cho rằng đây là phim Hồng Kông sao, thế gian này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

 

Có điều, Phượng Khương Trần cũng không hề hoài nghi Vũ Văn Nguyên Hòa và Tô Vân Thanh, hai người kia tuyệt đối sẽ không bán đứng nàng.

 

Đối phương khẳng định đem hành tung của nàng theo dõi vô cùng gắt gao, mỗi tiếng nói cử động của nàng đều nằm trong tầm mắt đối phương.

 

“Không xong rồi.”

 

Sắc mặt Phượng Khương Trần thay đổi lớn, hét lên một tiếng, cất bước chạy về phía phòng phẫu thuật.

 

“Tỷ…” Chu Hằng hoảng sợ.

 

Phượng Khương Trần lại không rảnh để ý tới hắn, cứ liều mạng mà chạy về phía trước.

 

Đối phương nếu theo dõi nàng như vậy, hẳn là đã biết hai gian nhà kia có tầm quan trọng như thế nào đối với nàng.

 

Cho dù người trong thiên hạ không tin nàng có thể chữa khỏi cho Vương Cẩm Lăng, nhưng cần phải thận trọng, bọn chúng chắc chắn sẽ hủy bỏ mọi khả năng có thẻ, gian phòng phẫu thuật kia, lúc đầu nó đã được xây dựng cực kỳ cao.

 

Đã không chỉ một lần giao thủ với An Yên công chúa, Phượng Khương Trần rất rõ An Yên công chúa vô cùng tàn nhẫn, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.

 

“Không được, không được, ngàn vạn lần không được huỷ hoại phòng phẫu thuật của ta.”

 

“Nhanh một chút, nhanh lên một chút, phòng phẫu thuật là tâm huyết của ta, cũng là hy vọng của ta, không thể phá huỷ.”

 

Phượng Khương Trần vừa chạy vừa khởi động túi trị liệu thông minh, lấy nó ra.

 

Đây là thứ vũ khí duy nhất mà nàng có thể dùng để đối mặt với kẻ thù.

 

Suy đoán của Phượng Khương Trần không hề sai, vừa chạy vào sân, Phượng Khương Trần liền nhìn thấy tám người mặc y phục màu đen, cầm chiếc tủ sắt trong tay, đang chuẩn bị hướng tới phòng phẫu thuật mà ném.

 

“Dừng tay, dừng tay lại…”

 

Phượng Khương Trần kêu lớn, người mặc bộ y phục màu đen sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thấy Phượng Khương Trần cười lạnh nói: “Phượng tú? Quả nhiên có cảnh giác, bây giờ là tới tìm chết sao?

 

Được, vậy chúng ta thành toàn cho ngươi.”

 

Tám người mặc bộ y phục đen, thay đổi phương hướng, lao về phía Phượng Khương Trần mà đánh.

 

Sắc mặt Phượng Khương Trần trở nên vui vẻ.

 

Thật tốt quá, phòng phẫu thuật của nàng cuối cùng đã được an toàn rồi.

 

Mà những người này…

 

Dám có chủ ý phá phòng phẫu thuật của nàng, vậy thì điều tất yếu là không thể sống tiếp.

 

Bang một tiếng kéo chốt an toàn ra, trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên một tia tàn nhẫn, sự tàn nhẫn mà từ trước tới giờ nàng chưa từng có…

 

“Pằng, pằng, pằng…”

 

Phượng Khương Trần không phải tay súng thiện xạ, nhưng tám kẻ mặc đồ đen này căn bản không thể biết vũ khí trong tay Phượng Khương Trần có bao nhiêu lợi hại, không tránh không né trực tiếp xông lên phía trước.

 

Kết quả… Đám người xấu số, từng người ngã xuống một cách không thể giải thích được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.