Ta không phải cố ý” Thiếu niên vội vàng lui về phía sau, nắm lấy bàn tay trơn nhãn của Phượng Khương Trần, nhưng lại phát hiện đối phương là nữ tử thì liền cúi đầu, khuôn mặt căng ra, đỏ ửng.
Là do hắn quá kích động, đến nỗi đã quên luôn cả lễ nghĩa cơ bản nhất.
Dù sao thì một khi ký hiệu tiện dân đóng xuống thì chính là cả đời, ký hiệu đó không thể nào xóa bỏ, chữ “tiện” đó đã bị một thứ nước thuốc đặc biệt xử lí qua, cho dù là cắt mất một lớp thịt, thì khi lớp thịt mới mọc lên cũng sẽ có một chữ “tiện” như cũ.
Một khi in lên chữ “tiện” thì vĩnh viễn không thể trở mình được nữa, cả đời này cũng chỉ có thể là tiện dân.
Tiện dân, đã biểu thị ngay rằng sẽ vĩnh viễn kém người khác một bậc, cả đời không thấy được ánh sáng…
Phượng Khương Trần ngẩng đầu, đánh giá thiếu niên trước mặt, thấy thiếu niên này bị dọa sợ nắm thật chặt vạt áo thì mới thu hồi tâm mắt.
Phượng Khương Trần không vấn đề gì nhún vai, cúi đầu, tiếp tục ăn canh rắn, là một dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng cũng không muốn dọa cho tiểu mỹ nam kia sợ hãi.
Vì để làm dịu bầu không khí, dáng vẻ Phượng Khương Trần quan tâm hỏi: “Ăn chút gì trước đi, có chuyện gì chúng ta ăn xong rồi nói”
Từ đáy lòng, Phượng Khương Trần rất đồng cảm với thiếu niên này.
Thiếu niên này, hai mắt trong veo, tuyệt đối không phải là người đại gian đại ác, sau khi nhận bạc của nàng xong có thể mang rắn đến, càng nói rõ lên rằng tâm tư thiếu niên này rất đơn thuần.
Thỉnh thoảng trong mắt lộ ra sự đề phòng và sợ hãi, giống như một chú nai con bị lạc khỏi đàn vậy, mang theo bất an và chờ mong.
Ở trên người thiếu niên này, nàng thấy được bóng dáng của Phượng Khương Trần trước kia.
Bị người khác hãm hại, rơi vào chỗ chết.
Điểm khác nhau chính là, Phượng Khương Trần trước kia lựa chọn cái chết, mà thiếu niên này lại cố gắng sống sót.
Dám khiêu chiến với số mạng của chính mình, nàng cũng không ngại giúp thêm một tay, đối với nàng mà nói, đây chỉ là chuyện động đao mà thôi, còn đối với thiếu niên này mà nói thì lại có thể thay đổi cả cuộc đời hắn.
Cũng giống như ngày đó cửu hoàng thúc đã đưa cho nàng bộ quần áo kia vậy.
Chỉ một cái nhấc tay lại có thể giúp nàng bảo toàn một chút tôn nghiêm còn sót lại.
Ngoài ra, Phượng Khương Trần đối với loại hình phạt in chữ lên thân thể này là ghét cay ghét đắng.
Một chữ “tiện” này đã phân mọi người ra thành ba bảy loại người.
Nhìn qua thiếu niên này tựa như là một khối ngọc tuyệt mỹ, Phượng Khương Trần nàng dù sao cũng không nhìn ra chữ “tiện” ở đâu cả.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất đó chính là thiếu niên này rất thích hợp để ở lại Phượng phủ.
Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lại còn làm chân sai vặt miễn phí, đi đâu mà tìm được chứ.
Thiếu niên nhìn Phượng Khương Trần, mơ hồ có thể thấy được mấy phần phòng bị và hoài nghi, tuy nhiên trong bụng lại không cam chịu thì thầm.
Mặc dù rất nóng lòng xem liệu rắng ký hiệu trên người mình có thể xóa bỏ hay không, nhưng nhìn dáng vẻ chăm chú ăn cơm của Phượng Khương Trần thì cũng chỉ có thể đợi.
Ngồi xuống ăn món canh rắn vô cùng nóng hổi, tươi ngon, nhưng lại như đang nhai sáp vậy, chỉ nhai thức ăn qua loa vài ba miếng, lấp dây bụng, đang muốn mở miệng hỏi Phượng Khương Trần nhưng bên tai lại truyền đến tiếng bước chân.
Có người đến?
Toàn thân thiếu niên cứng đờ, cẩn thận rụt thân thể lại.
Đây là khi hắn đối mặt với người lạ sẽ không tự chủ lộ ra ngoài sự đề phòng.