Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 297



Chương 297

 

“Tam công tử Tạ gia.”

 

“Cũng chỉ có hắn mới đến đây.” Phượng Khương Trần gật gật đầu.

 

Chu Hằng thấy sắc mặt của Phượng Khương Trần không được khỏe, sợ nàng hành sự lỗ mãng, nên khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, Tạ gia có một quý phi nương nương trong cung.”

 

Ý của hắn chính là tỷ không thể đắc tội được.

 

Phượng Khương Trần thở dài, Chu Hằng nói không sai, nhưng nàng cũng không bước vào cửa của Tạ gia.

 

“Nói với Tạ Tam công tử, ta hôm qua rơi xuống hồ, bị bệnh rồi, không đi được.”

 

Nói xong liền lướt qua Chu Hằng đi ra ngoài.

 

Chuyện ngày hôm qua, với bản lĩnh của Tạ gia, chắc chắn là đã biết rồi.

 

“Như vậy có ổn không?”

 

Đáng tiếc, Phượng Khương Trần thật sự không có thiện cảm với Tạ gia, nàng ngay lập tức đi rửa mặt rồi dùng bữa sáng.

 

Bữa sáng là cháo táo đỏ, còn có một bát canh tiết heo.

 

Phượng Khương Trần tức đến nỗi đầu đầy vạch đen, cũng không đến nỗi phải thế này chứ.

 

Thôi thì, mấy ngày nay vẫn là nên ngoan ngoãn uống đi.

 

Bổ máu, bổ máu đó.

 

Thanh toán xong bữa sáng Chu Hằng dày công chuẩn bị, Phượng Khương Trần ngó qua đồng hồ cát, đổi thành thời gian hiện đại, chắc là tầm khoảng chín giờ sáng.

 

Vào lúc này, đại đa số các bác sĩ phải bắt đầu đi thăm từng phòng bệnh, mà nàng đương nhiên là phải đi kiểm tra tình hình của Vương Cẩm Lăng rồi.

 

Kỳ thực, ngày hôm qua vốn là phải xức thuốc mắt cho Vương Cẩm Lăng, nhưng mà vì Vương Cẩm Lăng đột nhiên ngỏ lời hỏi cưới, dọa nàng sợ đến nỗi làm gì cũng không xong.

 

Hôm nay, bắt luận thế nào cũng không thể buông lỏng được, mắt của Vương Cẩm Lăng là chuyện quan trọng.

 

Hòm thuốc đã bị hoàng thượng cướp mắt rồi, cho nên chốc lát Phượng Khương Trần cũng không tìm được thứ thích hợp để thay thế, đành phải lấy ra một cái khăn tay, gói thuốc cần thiết với băng vải vào thật kỹ lưỡng.

 

Vương Cẩm Lăng đã đợi nàng từ lâu, hai người nói vu vơ vài câu, xác định đối phương đã buông chuyện ngày hôm qua xuống rồi, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Cả hai người đều không muốn mắt tình bạn này.

 

Phượng Khương Trần lại giúp Vương Cẩm Lăng bôi thuốc, không nề phiền hà mà nhắc đi nhắc lại bắt Vương Cẩm Lăng phải tĩnh dưỡng cho đàng hoàng.

 

Vương Cẩm Lăng không có lấy nửa phân sốt ruột, mỉm cười đồng ý.

 

Mãi đến tận khi Phượng Khương Trần thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, Vương Cẩm Lăng mới nói: “Khương Trần, ta nghe nói Tạ gia gửi thiếp mời cho ngươi.”

 

Phượng Khương Trần ngừng lại trong giây lát, ngay lập tức nghĩ ra Vương gia và Tạ gia là thông gia Tạ gia muốn mở hội thơ gì đó, Vương gia làm sao có thể không biết được.

 

“Đúng là có chuyện như vậy.”

 

“Ngươi định không đi sao?” Vương Cẩm Lăng không có ý muốn nhúng tay vào việc riêng của Phượng Khương Trần, đây chỉ là hắn đang quan tâm tới nàng thôi.

 

“Không định đi, trường hợp này, ta không ứng phó nồi.” Trừ việc của Tạ gia ra thì cũng phải cân nhắc về phương diện này.

 

Phượng Khương Trần rất tự mình biết lấy mình, nàng trời sinh đã không giỏi giao thiệp.

 

Cái gọi là hội thơ, thực chất chính là một loại hình thức xã giao, trẻ thì tham tài, thành gia rồi thì làm chuyện ngoại giao của một phu nhân, nhưng nàng từ xưa đến nay đều không am hiểu những điều này.

 

Nếu như nàng am hiểu về cách giao thiệp với người khác, thì với y thuật và vẻ bề ngoài của nàng ở kiếp trước, đời nào phải cực thân chạy đi làm quân y.

 

Tuy nói rằng sau đó chính nàng cũng thích cuộc sống sinh hoạt của một bác sĩ nơi mặt trận, nhưng nguyên nhân đi lúc đầu cũng chẳng phải vì yêu thích gì, đơn giản chỉ là bởi vì ở bệnh viện đa khoa cả ngày vật lộn quá mệt mỏi, chỗ nào cũng bị người ta xa lánh, chèn ép, đến nỗi sắp sống không nỗi nữa, nàng mới chạy đến tiền tuyến, làm quân y.

 

Đến cuối cùng, nàng cũng không muốn trở về thành thị nữa, mà năng lực giao tiếp của nàng cũng càng ngày càng kém đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.