Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 496



Chương 496

 

Một khi có tội danh này rồi chỉ cần các nàng tức giận, hoàng thượng Đông Lăng nhất định sẽ lầy mạng Phượng Khương Trần để bọn họ nguôi giận.

 

Nếu Phượng Khương Trần muốn lấy quy củ để đón tiếp thì hôm nay sẽ phải chịu đủ, nàng ta và công chúa Tây Lăng Dao Hoa sẽ không buông tha cho Phượng Khương Trần, ai bảo Phượng Khương Trần nhòm ngó nam nhân của các nàng.

 

Hừ, chỉ là một nha đầu mồ côi mà cũng dám cùng bọn họ tranh, đúng là không biết trời cao đất rộng!

 

Khương Trần Đại sảnh Phượng phủ tràn đầy sát khí, đám người ngừng thở, yên tĩnh đến lạ thường, tựa hồ như tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được, thị vệ để tay lên chuôi đao, chỉ chờ Dao Hoa ra lệnh một tiếng bọn hắn sẽ xông lên chém chết Phượng Khương Trần.

 

Phá hỏng quan hệ ngoại giao của hai nước thì có chết cũng không ai dám nói gì, nhưng điều kiện tiên quyết là Phượng Khương Trần thực sự làm vậy.

 

Tây Lăng công chúa và Tô Quán đều hi vọng Phượng Khương Trần tiếp tục kiêu ngạo như vậy, hôm nay nàng sẽ trả giá đắt cho sự kiêu ngạo của mình.

 

Không để cho hai nữ nhân này thất vọng, Phượng Khương Trần hoàn toàn kiêu ngạo như họ dự đoán, nàng vững vàng ngồi, căn bản không có dự định đứng dậy, nhưng điều đó không có nghĩa là Phượng Khương Trần ngu ngốc không biết gì.

 

Nàng biết rõ phá hủy quan hệ ngoại giao hai nước là tội lớn, nhưng nàng rõ hơn tôn nghiêm và kiêu ngạo của một quốc gia lớn hơn tất cả mọi thứ, chỉ cần nàng vẫn đang trong quốc gia này thì tất cả đều không sao, Phượng Khương Trần nói rõ từng chữ: “Dao Hoa công chúa? Nếu ta nhớ không nhằm ngươi là công chúa Tây Lăng, không phải công chúa của hoàng thất Đông lăng chúng ta. Ngươi là công chúa Tây Lăng thì đến Đông Lăng của chúng ta la hét cái gì? Ta là thần dân của Đông Lăng tại sao phải quỷ lạy trước công chúa Tây Lăng, chẳng lẽ Đông Lăng là nước phụ thuộc vào Tây Lăng hay sao?”

 

Câu cuối cùng mang theo sự chất vấn.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi đừng có nói hươu nói vượn, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung, Đông Lăng và Tây Lăng quan hệ bạn bè, bản cung đại diện cho Tây Lăng sang Đông Lăng, ngươi vốn nên tiếp đón cẩn thận.” Tây Lăng Dao Hoa biến sắc, vội vàng nói.

 

“Sau đó thì sao?” Phượng Khương Trần hơi nâng mắt lên, trong mắt mang theo đùa cọt và khinh miệt.

 

Thật sự coi nàng là đồ ngốc không biết gì sao?

 

Trên đường thấy Tô Quán, Vương Thất đã nói cho nàng biết rất nhanh thái tử và công chúa Tây Lăng sẽ đến, hắn nhắc nhở nàng để ý nữ nhân tên Tây Lăng Dao Hoa này, nàng ta thích Đông Lăng Tử Lãng.

 

Nữ nhân thích Đông Lăng Tử Lãng, hơn nữa lại là công chúa một nước, ngày cưới lớn như vậy nàng lại chật vật xuất hiện ở vùng ngoại ô, có khả năng lớn là do nữ nhân này làm.

 

Nàng cùng Tây Lăng Dao Hoa là kẻ thù trời sinh, cho dù nàng có quỳ xuống đất cầu xin Tây Lăng Dao Hoa tha thứ nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng cần gì phải tự mình làm mệt mình.

 

“Phượng Khương Trần, quỳ lạy với công chúa là nghỉ lễ cơ bản nhất, còn không mau quỳ xuống.” Cung nữ sau lưng Dao Hoa lại lần nữa lớn tiếng nói, Phượng Khương Trần ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.

 

Chu Hằng không có ở đây, dựa vào tính cách cần thận của Chu Hằng, hắn không gặp qua Tô Quán, có lẽ đã đi tìm viện binh, cũng không biết hắn tìm ai đến giúp.

 

“Khương Phương Trần lớn mật, ngươi dám xem thường công chúa, người đâu bắt nàng lại cho ta, nếu như phản kháng thì chém ngay tại chỗ.” Cung nữ của Dao Hoa công chúa trực tiếp thay chủ tử ra lệnh cho thị vệ.

 

“Vâng.” Thị vệ rút đao tiến lên, Phượng Khương Trần một chút cũng không sợ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, trào phúng nhìn Tây Lăng Dao Hoa.

 

Nàng không nhìn thấy sát ý trong mắt Tây Lăng Dao Hoa, nữ nhân này chỉ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nàng, giống như nàng là một đứa nhóc đáng thương vậy.

 

Hơn nữa nàng cũng không tin Tây Lăng Dao Hoa ngốc như vậy, gióng trống khua chiêng là nàng sai, sau đó tìm lý do giết nàng, nếu thật là như vậy thì Dao Hoa công chúa này đúng là không có đầu óc.

 

Nàng chết thì đây có thể sẽ trở thành lý do Đông Lăng khai chiến với Tây Lăng, Tây Lăng Dao Hoa không có gan làm chuyện này, nàng chắc chắn nàng ta đang dọa nàng.

 

Quả nhiên khi thị vệ chỉ còn cách nàng một bước, Tây Lăng Dao Hoa mở miệng: “Dừng tay. Bản cung ngưỡng mộ y thuật của Phượng cô nương đã lâu, các ngươi không được vô lễ với Phượng cô nương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.