Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 5: Nhục Nhã Bán Chủ Cầu Vinh



Khi Uyển Tâm lấy lòng chủ mới không được ngược lại còn bị làm nhục thì Phượng Khương Trần đang bị cấm vệ quân đưa vào hoàng cung.

Không còn cách nào khác thân phận Phượng Khương Trần quá đặc biệt.

Bất luận Phượng gia có suy tàn ra sao thì trước khi hoàng gia mở miệng Phượng Khương Trần vẫn chính là vị hôn thê của Thất hoàng tử.

Cho dù cấm vệ quân biết chờ đợi Phượng Khương Trần chính là hình phạt nghiêm khắc thì bọn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ với Phượng Khương Trần chuyện này liên quan đến mặt mũi hoàng gia.

Cho dù là chuyện gì không phân biệt lớn nhỏ chỉ cần dính đến “Hoàng gia” thì nó có thể nghiêm trọng cũng có thể chẳng có gì.

Trong hoàng cung chỉ có mẹ của thất hoàng tử mới xử lí được chuyện này chính là hoàng hậu nương nương.

Bây giờ Phượng Khương Trần đang quỳ trước tẩm cung của hoàng hậu nương nương chờ hoàng hậu nương nương xử lí.

Hồng sa trên người đã rách từ lâu không thể nào che hết thân thể da thịt lộ ra bên ngoài vết bầm tím lớn lộ ra trước mặt mọi người đại đa số mọi người đều không dám nhìn thẳng chỉ dám len lén đánh giá.

Đá bạch ngọc lạnh như băng chạm vào da thịt khí lạnh trực tiếp đi vào bên trong cơ thể Phượng Khương Trần lạnh đến đôi môi đều tím bầm lên hàm răng run lập cập nhưng cũng không dám phát ra một tiếng động nào càng không dám làm xằng bậy để tránh cho người khác mượn cớ lấy đó làm lí do để xử lí nàng.

Phượng Khương Trần không ngẩng đầu lên nhưng lại biết những cung nữ ra ra vào vào kia nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ và khinh thường.

Ánh mắt như vậy giống như nàng là vật gì đó rất dơ bẩn liếc mắt nhìn nhiều một chút cũng ngại nhưng lại không thể không quan sát.

Một đám nữ nhân dối trá đến cực điểm.

Chê ta bẩn so với ta các ngươi sạch sẽ hơn ở điểm nào.

Nữ nhân trong hoàng cung không phải đều giống như kỹ nữ chờ được hoàng thượng sủng ái mà sẽ vì quyền thế bám vào thái giám quan hệ với đám nam nhân “vô dụng” đó.

So với các ngươi Phượng Khương Trần ta sạch sẽ hơn nhiều.

Ha ha…

Phượng Khương Trần nhẹ mím môi che đi nụ cười khổ.

Bầu trời âm u một cách đáng sợ trong không khí tràn ngập hơi nước hình như là trời sắp mưa…

Phượng Khương Trần nhìn tấm áo sa mỏng không thể nào che thân trong lòng thầm nghĩ khi xuất cung hoàng hậu nương nương có thể đem cho nàng một bộ xiêm y hay không?

Nàng nhớ khi trước mình đã hỏi mượn quần áo rất nhiều người nhưng đổi lấy chỉ là sự lạnh nhạt cười nhạo của đối phương…

Phượng Khương Trần vốn cho rằng chuyện này nhiều nhất cũng chỉ là từ hôn nhưng như vậy xem ra là có người nghĩ nàng không thể sống được.

Ở thế giới mà trinh tiết của nữ tử còn quan trọng hơn tính mạng này gặp phải chuyện như vừa rồi nếu là nữ tử nào cảm thấy một chút nhục nhã thôi cũng không cách nào sống tiếp được.

Nhưng nàng không phải người ta nàng là Phượng Khương Trần.

Nàng tuân thủ quy tắc của thời đại này nhưng nàng cũng tự giữ nguyên tắc của mình giống như vậy.

Bây giờ Phượng Khương Trần tuyệt đối sẽ không đi tìm cái chết có khổ hơn nữa khó khăn hơn nữa nàng cũng sẽ sống tiếp trong mắt Phượng Khương Trần không có gì quan trọng hơn sinh mạng cả.

Khoan nói đến việc nàng không mất đi sự trong sạch coi như mất rồi thì thế nào.

Dựa vào cái gì mà bởi vì sai lầm của người khác nàng lại phải trả giá bằng tính mạng mình.

Tính mạng mỗi con người cũng chỉ có một nàng tuyệt đối sẽ không bán rẻ sinh mạng mình để lấy lòng người khác hay là tuân theo gia quy luân thường.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lòng Phượng Khương Trần dự tính hẳn là mình đã quỳ hơn hai giờ rồi.

Hoàng hậu ăn bữa sáng còn dùng cả điểm tâm luôn có những mệnh phụ ra ra vào vào khi đi qua người nàng không quên lẩm bẩm đôi câu: “Thiên kim Phượng gia đó thật là mất mặt mà nếu là nữ nhi của ta ta đã ném cho ba thước lụa trắng từ lâu rồi để nàng chết đi chứ đừng sống tiếp để cho mất mặt ra…”

“Cái dáng vẻ này chính là của đứa trẻ không có cha mẹ quản giáo có biết xấu hổ đâu nếu là ta gặp phải chuyện như vậy thì đã đập đầu tự vẫn từ lâu rồi…”



Các loại lời nói khó nghe truyền đến lọt vào tai Phượng Khương Trần cố đè xuống xúc động muốn giết người.

Sỉ nhục nàng cũng thôi đi nhưng dựa vào đâu mà làm nhục phu nhân Phượng gia.

Mặc dù từ nhỏ Phượng Khương Trần không có mẹ cha thì hàng năm chinh chiến bên ngoài nhưng vẫn được dạy dỗ như những đạo gia khuê tú không thiếu lấy nửa phần.

Nếu không phải Phượng Khương Trần trước kia tuân theo quy củ quá mức hèn yếu vô dụng thì làm sao mà chết được…

“Lộp bộp…” Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.

Phượng Khương Trần không biết là của mình hay là của chính thân thể này nữa.

Hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy nàng cũng không khóc nhưng bây giờ lại tủi thân muốn khóc.

Hoàng hậu giống như là quên nàng vậy phơi nàng ở đây chịu đựng ánh mắt của những cung nữ và mệnh phụ ra ra vào vào kia mặc cho nàng giống như một con chó quỳ phục trước cửa cung.

Hoàng hậu không phải ngươi muốn dùng phương pháp này ép chết ta sao Phượng Khương Trần ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi toại nguyện.

Lão vu bà chết tiệt lão vu bà thối tha nếu năm đó mẹ của Phượng Khương Trần không liều mình cứu ngươi liệu rằng ngày hôm nay sẽ có hoàng hậu tôn quý như ngươi sao?

Một đám người vong ân phụ nghĩa mẹ Phượng Khương Trần liều mạng cứu ngươi ngươi lại đối đãi như thế nào với con gái nàng.

Vô tình nhất là nhà đế vương quả nhiên không sai người của hoàng gia đối với người nhà còn vô tình huống chi là người ngoài.

Mắt người Phượng gia đúng là bị mù cha Phượng Khương Trần vì bảo vệ quốc gia này mà chết trận sa trường mẹ Phượng Khương Trần vì cứu vị hoàng hậu này mà chết Phượng Khương Trần lại vì đứa con trai nhẫn tâm vô tình kia mà chết.

Hoàng thất Đông lăng các ngươi nhìn xem các ngươi nợ Phượng gia bao nhiêu?

Đầy bụng oán hận khiến cho Phượng Khương Trần mạnh mẽ kiên cường chống đỡ tứ chi cũng cứng rắn lên nàng có thể quỳ không nhúc nhích như cũ duy trì sự tỉnh táo như cũ…

Phượng Khương Trần nàng tuyệt đối sẽ không đi tìm chết như ý nguyện của hoàng hậu.

Nháy mắt đã đến buổi trưa bầu trời vẫn âm u như cũ chỉ là mưa kia làm sao cũng không rơi xuống được…

Bên trong tẩm cung của hoàng hậu hoàng hậu vừa đuổi hết mấy mệnh phụ đến thỉnh an cất giọng hỏi cung nữ bên cạnh: “Nàng vẫn quỳ ở đó chứ?”

“Bẩm nương nương đúng vậy!” Cung nữ bước chậm lên quỳ dưới chân hoàng hậu.

“Có nói gì không?” Hoàng hậu nương nương nhướng mày không nghĩ tới một cô nương lại có thể lực như vậy quỳ một buổi sáng còn có thể chống đỡ được.

“Không có nô tỳ nhìn Phượng tiểu thư kia giống như là bị ma nhập vậy.

” Cung nữ nghĩ đến cảnh Phượng Khương Trần cứ để da thịt lộ ra bên ngoài như vậy lại còn đánh nhau cùng mấy đại nam nhân ở bên ngoài làm thế nào cũng không thể hiểu được.

Đúng là điên cuồng!

“Ma nhập? Hừ… Ma nhập thì bản cung cũng bắt nàng tỉnh lại.

Không phải bản cung không nhớ ân cứu mạng của Phượng gia mà là Phượng gia bùn nhão không đắp nổi tường.

” Hoàng hậu nương nương đập bàn liên tiếp.

Hoàng nhi của nàng sao lại có thể cưới một nữ nhân không có nửa phần hỗ trợ làm vợ chứ.

Những năm này đã nhiều lần ám chỉ thế nhưng Phượng Khương Trần giống như là nghe không hiểu vậy làm thế nào cũng không chịu từ hôn thật là quá phận mà.

Nếu không phải kiêng dè danh tiếng hoàng thất kiêng dè chuyện Phượng phu nhân cứu mình một mạng chuyện đã có quá nhiều người biết nếu do hoàng thất từ hôn sẽ khiến cho thế nhân lời ra tiếng vào thì hôn sự này đã bị hủy từ sớm rồi…

“Nương nương nói nói chí phải.

” Toàn bộ thái giám cung nữ quỳ rạp xuống trước mặt hoàng hậu trên mặt từng người đều hiện lên vẻ cung kính và thận trọng.

Sự sợ hãi của cung nhân khiến tâm tình hoàng hậu tốt lên mấy phần chẳng qua là vừa nghĩ tới mình phơi Phượng Khương Trần tới tận trưa mà Phượng Khương Trần vẫn không đi tìm chết thì liền phiền não giọng không thể vui vẻ nói: “Bên Lãng vương có truyền tin tức tới không chuyện này hoàng thượng nói thế nào?”

“Bẩm nương nương Lãng vương điện hạ đưa tin tới nói là cùng dùng bữa trưa với nương nương người.

” Một tiểu thái giám liền vội vàng tiến lên.

“Ừm…”

Nhưng đúng lúc này cung nhân bên ngoài điện đi vào quỳ nói: “Nương nương Lãng vương điện hạ tới…”

Hoàng hậu vui mừng: “Đi thông báo với ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn Lãng vương thích ăn.



“Dạ nương nương…”

Cung nhân nối đuôi nhau đi ra khi đi qua con đường bên cạnh Phượng Khương Trần thỉnh thoảng sẽ truyền tới một ánh mắt đánh giá hoặc là một ánh mắt đồng tình.

Nhìn da thịt Phượng Khương Trần lộ ở bên ngoài có mấy cung nữ trẻ tuổi xấu hổ che mặt quay đi…

Đã quen với ánh mắt quan sát này từ lâu nên Phượng Khương Trần căn bản là không để ý đến.

Chỉ lẳng lặng quỳ nhắm mắt lại trong lòng lặng lẽ đếm lần thứ hai trăm linh bảy thứ hai trăm linh tám…

Cho đến khi bên tai truyền đến một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn Phượng Khương Trần ngẩn ra nghe tiếng bước chân này không nhẹ nhàng như của nữ tử cũng không êm dịu như của thái giám bây giờ lại có nam nhân tới? Hoàng hậu nương nương có ý gì đây?

Người đến là ai? Chẳng lẽ chuyện này kinh động đến cả hoàng thượng?

Phượng Khương Trần đoán không sai chuyện này chính xác đã kinh động đến hoàng thượng chỉ có điều người đến không phải là hoàng thượng nàng còn chưa đủ tư cách để hoàng thượng phải đích thân gặp mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.