Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 504



Chương 504

 

“Phượng Khương Trần, nước đâu?” Những người khác xấu hỗ không có nghĩa Đông Trác Minh cũng sẽ xấu hổ.

 

Tuy bây giờ mới là sáng sớm nhưng ánh mặt trời cũng rất gay gắt, hắn ngồi một chỗ cũng cảm thấy khó chịu, sau đó hắn nghe Dao Hoa công chúa và Tô Quán tìm Phượng Khương Trần gây phiền phức liền một đường phi ngựa đến, hắn đã sớm khát nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy Phượng Khương Trần cho người dâng trà lên.

 

Không có điểm tâm thì thôi đi, hắn cũng không đói bụng, nhưng dù sao cũng phải cho hắn uống ngụm nước chứ.

 

Ai ngờ Phượng Khương Trần đứng trước cửa nhà gỗ quay lại nói: “Thế tử gia, thật sự xin lỗi, hạ nhân Phượng gia đều nghỉ hết, Khương Trần bên này lại không tiện, có gì ngươi cứ tự nhiên, không cần khách khí, cứ coi đây như nhà mình là được.”

 

Nói xong, bịch một tiếng đóng cửa nhà gỗ lại, thuận tay khóa trái.

 

“Tự Hành, thay y phục xong liền nhìn mẫu thân ngươi một chút, xem ma phí tán có tác dụng không.”

 

Phượng Khương Trần vừa thay y phục vừa nói.

 

Trước đó nàng để Tôn Tư Hành dẫn mẫu thân hắn đi chính là để hắn cho Tôn phu nhân uống ma phí tán trước, đợi chất gây tê có tác dụng.

 

“Có tác dụng nhưng con đã dùng kim đâm thử, mẹ đệ tử vẫn cảm thấy đau.” Có nghĩa là gây tê chưa có hiệu quả tối đa, Phượng Khương Trần gật đầu, nhanh nhẹn thay y phục.

 

Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, trước kia lúc hắn nhìn thấy Phượng Khương Trần mặc đồ giải phẫu trước mặt mình sẽ nhắm chặt hai mắt lại, còn không biết cách đeo khẩu trang, nhưng hiện giờ Tôn Tư Hành đã quá quen với những chuyện này.

 

“Nếu như vậy chúng ta vừa đi vừa nói, ta sẽ giảng cho ngươi một chút về bệnh này. Mẫu thân của ngươi bị bệnh viêm túi mật cấp tính, túi mật nằm ở bên phải xương sườn dưới gan, cũng chính là mật đắng chúng ta hay nói, có hình dạng giống lê.”

 

Phượng Khương Trần vừa nói vừa trực tiếp chỉ vào vị trí túi mật trên người Tôn Tư Hành, mà Tôn Tư Hành cũng đã quen.

 

“Triệu chứng của bệnh viêm túi mật cấp tính thường là đau bụng phía trên bên phải, buồn nôn, nôn mửa và các loại phát sốt, một số ít bệnh nhân còn bị vàng lòng trắng mắt và da. Viêm tụy cấp, viêm ruột thừa cấp, giun chui đường mật, loét giám đều là những bệnh thường gặp ở ỗ bụng, triệu chứng của chúng rất giống nhau, vị trí phát bệnh cũng giống nhau, trong quá trình chẩn đoán phải chẩn đoán chính xác mới có thể thực hiện giải phẫu. Phải biết nếu như ngươi chuẩn đoán sai bệnh cho bệnh nhân rất có thể sẽ hại chết bệnh nhân, mặt khác trong quá trình phẫu thuật nếu chúng ta còn phát hiện vấn đề khác không có trong chẩn đoán ban đầu thì không được giấu diếm, lập tức thông báo với người nhà bệnh nhân, một lần giải trừ thống khổ của người bệnh và những bệnh tiềm ẩn, phòng ngừa bệnh nhân phải phẫu thuật lần thứ hai.”

 

Giải phẫu có nhiều rủi ro, một lần liền phải giải quyết xong, Phượng Khương Trần không thích làm điều đó hai lần.

 

Phượng Khương Trần cùng Tôn Tư Hành đi vào phòng giải phẫu, Phượng Khương Trần điều chỉnh độ cao của bàn giải phẫu, Tôn Tư Hành trơ mắt nhìn bàn giải phẫu nằm trên mặt đất.

 

“Sư phụ?” Tôn Tư Hành không hiểu, sư phụ không phải nói độ cao của bàn giải phẫu cần có sự chính xác tuyệt đối sao? Độ cao này là phù hợp nhất với họ, điều chỉnh độ cao không phải là gia tăng độ khó cho cuộc phẫu thuật sao.

 

“Thế nào? Ngươi hi vọng những người bên ngoài kia thấy được thân thể mẫu thân ngươi, thấy mẫu thân ngươi bị ta giải phẫu sao?” Phượng Khương Trần hỏi.

 

“Đương nhiên không muốn.” Tôn Tư Hành nghĩ đến khả năng này sắc mặt cực kỳ khó coi, là hắn không suy nghĩ cần thận từng vần đề rồi.

 

“Nếu không muốn thì làm theo những gì ta bảo, Tư Hành, trước đó ta đã nói với ngươi độ cao của bàn giải phẫu rất quan trọng, một bàn giải phẫu đạt tiêu chuẩn có thể đề phòng rất nhiều trường hợp ngoài ý muốn. Bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi một cách khác, đối với bác sĩ mà nói, nơi nào cũng là bàn giải phẫu, chỉ cần có bệnh nhân, cho dù nằm trên mặt đất ngươi cũng phải hoàn thành phẫu thuật cho bệnh nhân.

 

Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, dù là đứng hay ngồi xổm trước bàn giải phẫu ngươi cũng phải hoàn thành những việc ngươi phải làm, ngươi tuyệt đối không được gục ngã, dù mệt mỏi cũng phải chống đỡ cho ta.” Lúc này Phượng Khương Trần nghiêm túc tỉnh táo, trên người như có một cỗ uy lực khiến người ta tin phục.

 

Đây chính là sức mạnh của quyền uy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.