Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 52



Lần này, Phượng Khương Trần không có ý định bỏ qua như vậy, mà lạnh lùng nói: “Tam công tử, đây là lỗi của Khương Trần sao? Không phải là Phượng Khương Trần ta quá phô trương, mà là nhà họ Tạ của các ngài quá lớn, đi bộ từ cổng lớn đến nơi này, Khương Trần đã mất thời gian 45 phút.

Nếu như không phải mẫu thân của Khương Trần mất sớm, không bó nhỏ chân thì hôm nay đừng nói đến chuyện phân ưu cho tam công tử ngài, cho dù có thể sống sót mà đi ra Tạ Phủ, Phượng Khương Trần ta cũng đã mỉm cười hạnh phúc rồi.”

“Chuyện này là sao vậy?” Tạ Tam vừa nghe vậy lập tức khó chịu, liền hỏi thư đồng bên cạnh.

“Tiểu nhân sẽ đi điều tra” Thư đồng rất lanh lẹ, chạy ra ngoài ngay lập tức.

“Không cần đâu.

Không có h lệnh của chủ tử, ta nghĩ nô tài này cũng không dám làm loạn.

Đã làm rồi, hà tất còn làm bộ làm tịch, thật bưồn nôn”

Phượng Khương Trần biết răng chuyện này không liên quan gì đến Tạ Tam, nhưng nàng vui vẻ đem tội này đổ lên người Tạ Tam thì sao nào?

“Nô tài của nhà họ Tạ, hóa ra lại vô học như vậy” Vương Thất phụ hoạ, hắn ta không phải là giúp đỡ Phượng Khương Trần, chỉ là muốn giẫm lên người Tạ Tam mà thôi.

Tạ Tam vô cùng tức giận, đang muốn mở miệng mắng người, thì một nam nhân trung niên trong bộ y phục gấm màu nâu ở phía sau hắn ta nhanh chóng bước ra, chắp tay về phía Phượng Khương Trần một cách dứt khoát, nhẹ nhàng nói: “Phượng cô nương chịu uất ức rồi.

Là Tạ gia ta quản giáo không nghiêm, thất lễ rồi.

Lát nữa, Tạ gia nhất định dâng lên một phần hậu lễ để an ủi cho Phượng tiểu thư”

Lời nói tuy rất hay nhưng lại tràn đầy vẻ khinh thường, trong mắt càng là sự khinh bỉ không chút che giấu.

“Được rồi, nhà họ Tạ là một gia tộc danh môn, ta chính là muốn xem thử hậu lễ an ủi của nhà họ Tạ là cái gì?” Phượng Khương Trần biết phục thiệt lắng những không bực mình vì bị người ta làm nhục, ngược lại còn nhân cơ hội tống tiền.

Ồ… nam nhân trung niên trực tiếp sững sờ.

Sao lại có một nữ nhân da mặt dày như vậy, không nghe ra đây là lời nói mỉa mai sao?

Bụp… Vương Thất mở quạt gấp ra, che đi nụ cười nơi khóe miệng, sau đó quay đầu lại, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần, cũng có chút khác thường rồi.

Đáng tiếc là nữ nhân, nếu như sinh ra là một nam nhân, Phượng Khương Trần này cho dù không vào triều làm quan, cũng có tài bạch y khanh tướng rồi.

Sự nhanh trí này được người ta đánh giá cao.

Khụ khụ…

Bầu không khí thật ngượng ngùng, đứng phía sau mọi người, Vệ đại nhân trong bộ quan phục đã bước ra.

Ở trước mặt người hai nhà Vương Tạ, Vệ đại nhân này không dám bày quan liêu ra, nhưng trước mặt Phượng Khương Trần, lại dáng quan mười phần, ông ta chống căm nhìn Phượng Khương Trần, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Phượng cô nương, chúng ta đã đợi rất lâu rồi, Phượng cô nương, ngươi có thể ra tay rồi”

“Ra tay? Tay tay cái gì?” Phượng Khương Trần bày ra dáng vẻ khó.

hiểu khoanh đôi tay, nửa dựa vào trên cột cửa, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ ngây thơ và không hiểu.

Động tác này đừng nói là một nữ tử làm ra, cho dù là nam nhân cũng tương đối thất lễ, nhưng Phượng Khương Trần dường như coi đó là chuyện đương nhiên, nhàn nhạt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Rất mâu thuãn, nhưng lại quyến rũ chết tiệt.

Tạ Tam và Vương Thất cảm thấy tim mình như lỡ nhịp, bọn họ chưa bao giờ thấy qua một nữ nhân to gan như vậy, coi thường lễ giáo và hình tượng.

Tuy nhiên, Phượng Khương Trần đứng như vậy đã cân bằng địa vị của đôi bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.