Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 673





Ngay trước mặt mọi người, Vương Cẩm Lăng lại làm trò… làm trò trêu ghẹo!
Aaa… nàng làm sao còn mặt mũi mà gặp người ta nữa!
Hai mắt An Yên công chúa sắp bốc hỏa đến nơi, chỉ hận không thể đẩy Phượng Khương Trần ra, tự mình thay thế vào chỗ của Phượng Khương Trần.

Nhưng lần này đến lần khác, Đông Lăng Tử Lãng trừng mắt cảnh cáo An Yên công chúa, An Yên công chúa chỉ có thể tức giận cúi đầu.

Ngược lại, Tô Quán nhẹ nhàng thở phào một hơi, gò má tái nhợt vương chút ý cười nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, lúc này nàng ta lại phát hiện Cửu Hoàng thúc vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn, trong lòng nàng ta nhẹ nhàng thở phào thêm một hơi nữa.


Những người khác chỉ cảm thấy hành động này của Vương Cẩm Lăng quá lớn mật, trái lại Tây Lăng Thiên Lâm cười như không cười nhìn Vương Cẩm Lăng, bày dáng vẻ cao thâm như đã nhìn rõ hết thảy.

Hành động này của Vương Cẩm Lăng thật giống như một viên đá bị ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến lòng người dậy sóng.

Vương Cẩm Lăng vẫn giữ dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tự tay múc cho Phượng Khương Trần một chén canh, đặt trước mặt nàng: “Nếm thử món canh gà lá sen này xem, ngon lắm đấy.


Sau đó hắn cười áy náy với đám người xung quanh, đến lúc nhìn đến Cửu Hoàng thúc thì nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Khương Trần nhà ta đã làm phiền nhiều đến các vị rồi, Cẩm Lăng thay mặt Khương Trần cảm tạ các vị.


Nói xong hắn còn nâng ly rượu trước mặt mình lên, uống một hơi cạn sạch…
Cái gì? Khương Trần nhà ta?
Cái gì? Khương Trần nhà ta?

Lời vừa nói ra, thời gian dường như bị chững lại, những người đang có mặt đều dừng lại động tác trên tay mình, nửa ngày cũng khép nổi miệng của mình, đồng loạt nhìn về phía Vương Cẩm Lăng, giống như muốn hỏi lời này của hắn có ý gì?
Vương Cẩm Lăng đang nói nhầm hay là tuyên cáo với bọn họ rằng trên người Phượng Khương Trần đã đóng dấu con dâu trưởng của Vương gia rồi, lời này của Vương Cẩm Lăng đã được Vương gia đồng ý hay chưa?
Đối mặt với sự dò xét từ đám người xung quanh, Vương Cẩm Lăng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, không mở miệng giải thích, Đông Lăng Tử Thuần đã tức giận đỏ cả mặt, nếu không phải có Trác Đông Minh kéo hắn lại thì có lẽ hắn đã vỗ bàn đứng dậy.

Hắn khó khăn lắm mới nhắm trúng một cô nương, cái tên Vương Cẩm Lăng này có ý gì thế hả, muốn tranh giành với hắn à.

Hai mắt Đông Lăng Tử Thuần bốc hỏa, nhưng ngại đây là biệt viện của Cửu Hoàng thúc, hắn nào dám không nể mặt mũi Cửu Hoàng thúc, chỉ có thể âm thầm ghi thù trong lòng.

Tây Lăng Thiên Lâm cau mày, tỏ vẻ bất mãn, còn những người khác thì như có điều suy nghĩ, dưới ánh mắt sắc bén đầy uy hiếp của Vương Cẩm Lăng mà vội vàng tránh đi…
Chỉ có Cửu Hoàng thúc, bất kể là cảm xúc hay động tác trên tay, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, giống như không hề nghe thấy.

Phượng Khương Trần thật sự hoảng sợ không thôi, vì những lời Vương Cẩm Lăng nói ra là kinh ngạc, nàng ngơ ngác nhìn sang Vương Cẩm Lăng, hoàn toàn không rảnh để quan tâm đến phản ứng của những người khác, chỉ muốn hỏi Vương Cẩm Lăng cho ra nhẽ, lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì?
Đang ở trước mặt bàn dân thiên hạ, muốn hại chết nàng sao?
Vương gia tuyệt đối sẽ không đồng ý để nàng bước vào cửa Vương gia, nếu người của Vương gia biết những lời mà Vương Cẩm Lăng đã nói hôm nay, chắc chắn sẽ giết nàng ngay, dập tắt tâm tư không đáng có của Vương Cẩm Lăng.


Vừa nghĩ tới việc người của Vương gia sẽ nghe được những lời này, Phượng Khương Trần liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, liên tục nháy mắt ra hiệu với Vương Cẩm Lăng, ánh mắt ra hiệu mà nàng vội vội vàng vàng làm chỉ vì muốn xoay chuyển tình hình, nhưng Vương Cẩm Lăng lại cười cười trấn an nàng, âm thầm liếc mắt ra hiệu với Phượng Khương Trần, để nàng an tâm, chớ nóng vội.

Trong lòng Phượng Khương Trần đã nóng vội muốn chết rồi, nhưng biết Vương Cẩm Lăng không phải là một người tùy tiện thích gì làm nấy, hắn làm như thế chắc chắn có thâm ý gì đó, tuy nghi vấn và lo lắng chất đầy trong bụng nhưng lúc này không tiện hỏi cho rõ, chỉ có thể nén lại trong lòng.

Thấy mọi người vì ánh mắt sắc bén của Vương Cẩm Lăng mà quay mặt sang nơi khác không hỏi gì, Phượng Khương Trần cũng chỉ đành tự an ủi bản thân sẽ không có việc gì đâu, Vương Cẩm Lăng sẽ không ngồi nhìn nàng bị Vương gia truy sát…
Aaa… Bởi vì những lời này của Vương Cẩm Lăng mà trong lòng Phượng Khương Trần bức bối muốn chết, nàng nhìn vào chén canh gà trước mặt, dứt khoát vùi đầu ăn tiếp, chỉ hai ba muỗng đã ăn xong chén canh gà, đưa cái chén không cho Vương Cẩm Lăng, tức giận nói: “Muốn ăn nữa!”
Thuận miệng sai sử Đại công tử Vương gia, cơ hội như vật không nhiều, trước khi bị Vương gia truy sát, nàng phải chiếm lợi trước đã.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.