Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 683





Người có tư cách quan tâm đến nàng trên thế gian này chỉ có phụ thân và mẫu thân nàng mà thôi.

Ngoại trừ hai người họ thì ai cũng không thể nhúng tay vào cuộc sống của nàng, có là Cửu Hoàng thúc cũng không được.
Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần cảm thấy cả người tràn đầy động lực, thản nhiên đối mặt với Cửu Hoàng thúc, thoải mái nói: “Đại công tử lấy canh cho Khương Trần, đó là vinh hạnh của Khương Trần.” Cửu Hoàng thúc ngươi ra oai làm gì chứ, ban đầu lúc ở trên bàn cơm sao không thấy ngươi gắp đồ ăn cho ta đi.

Hừ…
Thấy dáng vẻ Phượng Khương Trần như cọp mẹ, Cửu Hoàng thúc đột nhiên bật cười: “Xem ra ngươi sai sử Đại công tử, sai sử đến mức vui quên trời đất nhỉ.

Lời này cứ như đang xem Vương Cẩm Lăng là hạ nhân, hay nói là hắn không biết tức giận, không chút mảy may tức giận với những lời xem hắn là hạ nhân.”
Phượng Khương Trần nhếch miệng, nàng không thích Cửu Hoàng thúc nói về Vương Cẩm Lăng như thế: “Thiên hạ này, số người có thể để Đại công tử gắp đồ ăn cho không nhiều quá một bàn tay.

Đây chính là sự yêu mến mà Đại công tử dành cho Khương Trần, tiếc rằng Cửu Hoàng thúc không có thói quen sai sử người khác, Khương Trần nghĩ Tô Quán tiểu thư chắc là rất tình nguyện đấy.”
Tô Quán vì muốn dựa người vào Cửu Hoàng thúc mà đến cả chiêu giả bệnh cũng lôi ra, có thể thấy được nàng ta muốn gả cho Cửu Hoàng thúc nhiều thế nào.


Đương nhiên việc này cũng chứng minh rằng thế cục bây giờ vẫn chưa hề rõ ràng, Tô gia và hoàng thất Đông Lăng kết thân là chuyện bắt buộc phải làm.

Tô Quán đang quá nóng vội, nếu như nàng ta không thể gả cho Đông Lăng Vũ Cửu thì vẫn trông đợi gả cho người khác, tóm lại là Tô Quán một khi đến Đông Lăng rồi thì sẽ không có ý định trở về.
“Đáng tiếc, bản vương không phải là ngươi, không có hứng thú sai sử những người không liên quan.” Cửu Hoàng thúc nheo mắt, tiến về trước mấy bước, kéo gần khoảng cách với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vừa đề phòng vừa trừng mắt với Cửu Hoàng thúc: “Ngươi muốn làm gì?” Cửu Hoàng thúc ra bài không theo lẽ thường, nàng thật sự sợ Cửu Hoàng thúc sẽ làm bậy, đây rõ ràng là gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không hay.
Đương nhiên, Cửu Hoàng thúc có làm bậy cũng không động tay động chân với nàng, mà là… khiến trái tim nàng loạn nhịp.
“Đối với ngươi, bản vương có thể làm gì được chứ? Ngươi hy vọng bản vương sẽ làm gì ngươi sao?” Cửu Hoàng thúc kề sát vào tai Phượng Khương Trần, nói khẽ.
Một trên một dưới, tư thế của hai người bây giờ vô cùng mờ ám, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị cọng lông vũ vuốt nhẹ một cái, ngưa ngứa, dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi trái tim nàng.
Hương trúc thoang thoảng, hơi thở nóng bỏng vờn quanh cổ, mặt Phượng Khương Trần lập tức đỏ ửng, nàng tức giận lùi lại mất bước, lại phát hiện sau lưng mình chính là lan can, nàng mà còn lùi lại nữa sẽ ngã.

Phượng Khương Trần thầm kêu gào trong lòng… nàng sao lại xui xẻo đến thế chứ, tại sao vừa lùi một cái đã đến ngõ cụt thế này: “Cửu Hoàng thúc…”
Phượng Khương Trần bất lực gọi tên Cửu Hoàng thúc, im lặng cầu xin Cửu Hoàng thúc có thể lùi lại hai bước được hay không, khoảng cách như vậy quá mờ ám, thật sự không có cách nào nói chuyện nổi.
Đôi mắt to ngập nước trở nên lấp lánh trong đêm tối, tràn đầy vẻ tín nhiệm và cẩu xin, Cửu Hoàng thúc chỉ cảm thấy ý nghĩ xấu xa của bản thân đột nhiên lại rục rịch, giọng điệu không chút mềm mỏng, ngón tay nhẹ nhàng cuốn lấy sợi tóc bên tai Phượng Khương Trần.
Hắn dùng giọng điệu nửa ngả ngớn nửa nghiêm túc nói: “Sao hả? Ghen à? Bản vương nào có để Tô Quán hầu hạ, cũng đâu để nàng ta nắm tay bản vương, thậm chí quần áo mà nàng ta chạm vào bản vương còn ném đi nữa.”
Ánh mắt hắn hướng về phía bộ quần áo trên người Phượng Khương Trần, sự lạnh lùng ánh lên trong đôi mắt của Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc thầm quyết định, bộ quần áo này cũng không cần luôn!
Nàng ghen á? Nhưng tại sao nàng lại có cảm giác lời này của Cửu Hoàng thúc lại có gì đó chua chua thế nhỉ? Chắc chắn là nàng nghe nhầm rồi, chắc chắn là nghe nhầm, mà xem như Cửu Hoàng thúc có ghen cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.