Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 83



Chương 83

“Thế thì phòng ốc sơ sài, chỉ có ta đạo đức cao sang, lời đánh giá này của Khinh Trần cũng không thấp, Cẩm Lăng đành mặt dày nhận lấy vậy” Nụ cười trên mặt Cẩm Lăng càng thêm sáng lạn, có thể thấy được hắn cũng rất thích nói chuyện cùng Phượng Khương Trần.

 

Dù sao, trên thế gian này, người thấy được rõ giống như bọn họ quả thực không nhiều, hai người đều là người thông thấu, đều đã từng trải qua thung lũng nhân sinh, nhưng lại là người cự kỳ nhiệt tình với sinh mạng.

 

Có lẽ người như bọn họ nhìn qua thì thấy rất nhu nhược, nhưng nội tâm bọn họ lại phi thường mạnh mẽ.

 

Trên thế gian này ngoại trừ bản thân bọn họ, không ai có thể phá vỡ sự nhiệt tình đối với cuộc sống của bọn họ, không ai có thể phá hủy sự kiêu ngạo và tự tin của bọn họ.

 

Hai người hoàn toàn không đếm xỉa đến Vương Thất, trò chuyện vui vẻ, như Phượng Khương Trần nghĩ bọn họ có cách nhìn chung về con người và sự việc, không bị gò bó bởi thế tục.

 

Vương Thất ngồi một bên, làm sao cũng không thể nói chen vào được, lúc này trong lòng kêu một câu hâm mộ và nghen ty.

 

Rõ ràng hắn ta quen Phượng Khương Trần trước, nhưng bây giờ Phượng Khương Trần vẫn là bộ dáng quen biết nửa sống nửa chín.

 

Hai người này chỉ mới nói mấy câu, đã trở thành bạn bè tri kỷ, không hề giấu giếm nhau, thật đúng là khiến cho người ta khó chịu.

 

Cùng là người, sao lại có chênh lệch lớn như vậy.

 

Nhưng mà…

 

Ngay lập tức Vương Thất lại thầm cảm thấy cao hứng.

 

Phượng Khương Trần càng tán thưởng đại ca của hắn ta, thì sẽ càng để tâm đến đôi mắt bị tật của đại ca hắn ta.

 

Không thể không nói, lần này tiểu tử Vương Thất đã đoán đúng.

 

Phượng Khương Trần không phải là người nóng tính, hoặc là nói làm bác sĩ ngoại khoa, nàng phải duy trì sự bình tĩnh và tỉnh táo, chỉ có như vậy thì nàng mới có thể đưa ra những phán đoán chính xác nhất.

 

Nhưng với vấn đề về đôi mắt bị tật của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần lại hơi lo lắng.

 

Lúc bọn họ đến, mặt trời vốn đã ngả về tây, cũng chính là nói Phượng Khương Trần chỉ có thể ở lại đây nhiều nhất là nửa canh giờ, rồi phải trở về, nếu không thì không thể vào được thành trước khi trời tối.

 

Khụ khụ…

 

Thật ra, Phượng Khương Trần đã nghĩ quá nhiều rồi.

 

Trên đường cũng không hao phí nhiều thời gian như thế, sở dĩ bọn họ tiêu tốn gần một canh giờ khi đến đây hoàn toàn là do Vương Thất cố ý.

 

Ý tưởng ban đầu của Vương Thất là đến muộn một chút, như vậy thì có thể giữ Phượng Khương Trần ở lại lâu thêm chút, tốt nhất là buổi tối hôm nay cũng ở lại đây luôn.

 

Ở lại lâu thì sẽ thuận lợi cho hắn ta khuyên nhủ.

 

Còn về danh dự của Phượng Khương Trần á?

 

Phượng Khương Trần còn có cái này sao? Dù sao cũng đã bị hủy một lần, lại hủy thêm một lần nữa thì có sao đâu, hắn ta đường đường là thất công tử của Vương gia, không để ý chuyện bị người ta truyền ra là có cấu kết với Phượng Khương Trần đâu.

 

Nào biết, cách làm này của Vương Thất là chó ngáp phải ruồi, khiến cho Phượng Khương Trần không muốn lãng phí thời gian, sau khi hàn huyên với Vương Cẩm Lăng một lúc, Phượng Khương Trần bèn mơ hồ mà mở lời: “Cẩm Lăng, ta có một yêu cầu quá đáng” Khi nói lời này, Phượng Khương Trần rất xấu hổ.

 

“Khinh Trần cứ nói đừng ngại, chỉ cần Cẩm Lăng có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ.”

 

Lời ít nhưng giao tình sâu, tuy răng chỉ nói mấy lời nhưng Vương Cẩm Lăng đã hiểu phẩm hạnh của Phượng Khương Trần tuyệt đối là số một số hai, thậm chí xuất hiện một loại cảm xúc nếu Phượng Khương Trần là thân nam nhỉ thì Phượng tướng quân sẽ có người kế tục.

 

Phượng Khương Trần không tức giận, liếc mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.