Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 909





“Cẩn thận một chút.” Phượng Khương Trần dường như đã sớm đoán được chuyện này, lúc Tây Lăng Thiên Vũ ngã xuống, nàng bước tới ôm lấy người hắn.

Trong lòng thầm nói: Nhị hoàng tử nghe tin này xong còn kích động hơn lúc nghe tin chân mình sắp hỏng hoàn toàn nữa.
Tuy nhiên, Phượng Khương Trần có thể hiểu mong muốn được trở lại bình thường của Tây Lăng Thiên Vũ.


Phải biết rằng trên chiến trường, rất nhiều thương binh đã phải nghỉ hưu vì bệnh tật.

Nàng hiểu rõ rằng những người này mong muốn một cuộc sống bình thường như thế nào hơn những thầy thuốc bình thường khác.
Tàn tật có thể đánh gục tâm trí của một người bình thường, nghe nói mình có thể đi lại giống như một người bình thường, nhìn thấy Tây Lăng Thiên Vũ phấn khích như vậy là điều có thể hiểu được.
Tây Lăng Thiên Vũ tuy gầy yếu nhưng vẫn là một người đàn ông to lớn, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn không thể đứng vững mà lắc lư lùi lại mấy bước.
Ngay khi Phượng Khương Trần đang cắn răng, chuẩn bị đưa người nam nhân này đẩy lên thì sức nặng trên người nàng đột nhiên biến mất, không cần nghĩ cũng biết người đó đã được Cửu Hoàng thúc đỡ giúp, rốt cuộc chỉ có ba người bọn họ ở trong phòng này.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần cười cười không thèm để ý.


Là một thầy thuốc, chuyện động chạm giữa nam và nữ nàng thấy nó lãnh đạm hơn người bình thường.

Bên cạnh đó, nàng và Tây Lăng Thiên Vũ không làm gì cả.
Cửu Hoàng thúc sẽ không dạy dỗ Phượng Khương Trần trước mặt người khác, quay đầu nhìn Tây Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ.”
Giọng của Cửu Hoàng thúc không lớn, nhưng lại khiến người ta bình tĩnh một cách kỳ lạ, đặc biệt là Tây Lăng Thiên Vũ.
“Thực xin lỗi, ta đã thất lễ rồi.”
Quý công tử là quý tộc, cho dù là Tây Lăng Thiên Vũ rõ ràng có bệnh trầm cảm, cũng có thể khôi phục nhanh hơn người thường.
Phượng Khương Trần biết Tây Lăng Thiên Vũ đang đè nén tính tình thật sự của mình, nhìn dáng vẻ của Tây Lăng Thiên Vũ, Phượng Khương Trần đột nhiên cảm thấy người của hoàng gia thật sự rất đáng thương, bọn họ ngay cả tình cảm cũng không có, cho dù có cũng không được thể hiện ra.
Cũng giống như Cửu Hoàng thúc quanh năm giữ vẻ mặt lạnh lùng, như chưa từng có cảm xúc dư thừa, nhưng Phượng Khương Trần biết rằng con người không thể nào không có cảm xúc, vui, buồn, đau thương, giận hờn, chính Cửu Hoàng thúc cũng vậy, thời gian trôi qua, người khác quen, bản thân hắn cũng thành quen.
“Không sao, ta có thể hiểu được.


Nếu Nhị hoàng tử bình tĩnh lại, chúng ta hãy nói chuyện xem người có thể đồng ý với phương án điều trị của ta hay không.”
Vẻ mặt của Phượng Khương Trần nhẹ nhàng, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Khi Tây Lăng Thiên Vũ nhìn thấy điều này, hắn không còn thấy rối rắm về chuyện bất lịch sự của mình hồi nãy nữa, bộ dạng ung dung bình thản không hề có một chút lay động của Phượng Khương Trần thật sự khiến cho người ta có thiện cảm.
Tây Lăng Thiên Vũ mỉm cười ra hiệu cho Phượng Khương Trần nói, sau đó nghĩ đến xưng hô của Phượng Khương Trần với mình, hắn liền có ý muốn kéo gần khoảng cách nói: “Nếu ngươi Khương Trần cô nương không phiền hãy gọi ta là Thiên Vũ được rồi.”
Hầu hết mọi người khi nghe thấy một hoàng tử nói như thế này, cho dù không cao hứng cũng sẽ hùa theo, nhưng Phượng Khương Trần thì khác: “Không, gọi nhị hoàng tử đi, ta sẽ thoải mái hơn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.