Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 973





Tám ván, nàng ta có thể thắng năm, đây là dự tính ban đầu của bọn họ, vậy nên Tô Quán cũng không có lo lắng gì.
“Cưỡi ngựa bắn cung, y thuật và võ thuật sao?” Trong mắt Nam Lăng Cẩm Phàm lóe lên ánh sáng quỷ dị khó dò, môi mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra răng răng trắng bóng: “Nếu bản điện hạ có thể khiến ngươi thắng Phượng Khương Trần trong ba ván đó thì sao?”
“Tam điện hạ?” Tô Quán ngẩng mạnh đầu lên, đối mắt với Nam Lăng Cẩm Phàm, lại nhanh chóng dời mắt đi.

Nàng ta âm thầm hít vào một hơi, hỏi với giọng nói bình tĩnh: “Ý của điện hạ là?”
Ba hạng này là do hoàng thất Đông Lăng yêu cầu phải có, Tô gia cũng có thể hiểu được.


Hoàng thượng Đông Lăng không muốn khiến cho Phượng Khương Trần thua thảm quá, Tô gia cũng muốn cho Hoàng thượng mặt mũi, nên Tô gia mới đồng ý.
Tô gia không thèm để ý loại tiểu tiết này.

Dù sao danh môn quý nữ cũng cần tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa, từ, lễ nghi, cưỡi ngựa bắn cung.

Khả năng cởi ngựa của Phượng Khương Trần tốt thật, nhưng Tô Quán cũng sẽ không quá kém.

Về phần y thuật và võ thuật, Tô gia khinh thường.

Đó là những thứ nữ nhân nhà trong sạch sẽ học sao?
“Đúng như lời ngươi nghe đấy! Bản điện hạ có thể bảo đảm ngươi thắng luôn cả Phượng Khương Trần trong y thuật và võ thuật.

Về phần cưỡi ngựa bắn cung, có thể làm thành thế hòa.


Tô Quán, ngươi nghe đây, bổn điện hạ cần ngươi tỷ thí thắng Phượng Khương Trần bảy trên tám ván!” Nam Lăng Cẩm Phàm đứng lên, ra lệnh hệt như đứng từ trên cao nhìn xuống.
Nếu là bình thường, chắc chắn Tô Quán sẽ khó chịu, nhưng hôm nay nàng ta chẳng thấy mất hứng chút nào, vội vã đứng dậy, cung kính hành lễ nói: “Điện hạ yên tâm, nhất định Tô Quán không phụ sở vọng của điện hạ!”
Thắng Phượng Khương Trần bảy ván! Thắng nàng ta cả trong y thuật mà nàng ta giỏi nhất? Ha ha ha!
Tưởng tượng đến hình ảnh kia thôi, Tô Quán đã không kìm được mà bắt đầu hưng phấn.
Nàng ta phải dẫm cho Phượng Khương Trần nát dưới lòng bàn chân mình.

Nàng ta muốn khiến cho Cửu Hoàng thúc nhìn thấy, nữ nhân mà y nhìn trúng chẳng phải là thứ gì cả.

Tô Quán nàng ta xứng đáng với bất cứ nam tử nào trên đời này, trái lại nam tử không xứng với nàng ta chính là Cửu Hoàng thúc!
“Bản điện hạ tin tưởng Quán Quán là người thông minh.

Được rồi, Quán Quán chuẩn bị cho tốt đi, bản điện hạ đi trước .” Nam Lăng Cẩm Phàm ngẩng đầu lên, dấu đi sự đùa cợt và châm chọc trong mắt, cao ngạo đi mất…

Ván cược thứ nhất với Đông Lăng… Hừ, Nam Lăng Cẩm Phàm hắn mới là người thắng to nhất!
Trận đấu càng gần, những kẻ có ánh mắt một chút cũng sẽ không quấy rầy Phượng Khương Trần ở phía sau, nhưng… trừ một người.
Không phải không có ánh mắt, mà là rất hiểu về Phượng Khương Trần, biết nếu mình có đến tìm Phượng Khương Trần thì căn bản cũng không phải gọi là quấy rầy, vì vốn dĩ Phượng Khương Trần đâu có tính toán chuẩn bị tỷ thí.
Lúc chạng vạng, Cửu Hoàng thúc xuất hiện ở tiểu viện phía tây, rồi hơn một khắc sau, Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc cùng lên xe ngựa, dưới sự hộ tống của thị vệ, phách lối đi về phía ngoại thành.
Xe ngựa đi đến đâu, người vây xem đông đến đó, nhưng không có ai dám ngăn cản đường đi của Cửu Hoàng thúc, chỉ đứng ở một bên châu đầu ghé tai.
“Có thấy chưa, đó là xe ngựa của Cửu Hoàng thúc đấy! Ta mới vừa nghe biểu đệ nhà đại di ta nói Cửu Hoàng thúc đích thân đi tiểu viện phía Tây đón Phượng Khương Trần, hai người đang ra khỏi thành đấy!” Một nhân sĩ tự nhận linh thông tin tức khoe khoang tin tức mình vừa mới nghe được một cách đầy vênh váo.
“Ngươi nói là người ngồi trong xe ngựa là Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần? Nói như vậy thì có khác nào buộc tội là thật, Cửu Hoàng thúc gian dâm chất tức?” Nam tử trung niên có phong cách ăn mặc thư sinh há hốc miệng, nửa ngày không thể nói gì.
Bụp! Bằng hữu của hắn lấy cây quạt gõ mạnh lên đầu đối phương một cái: “Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đấy? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Phượng Khương Trần vẫn chưa có lập gia đình, chẳng qua nàng ấy bị người ta từ hôn thôi!” Sau khi nam tử nói xong những lời đầy “chính nghĩa” này, hắn còn kéo thư sinh trung niên đang ngốc ra sang một bên, nhỏ giọng cảnh cáo: “Ngu Mông ơi, ngươi không muốn sống nữa sao? Ngay cả tin bậy bạ về Cửu Hoàng thúc mà ngươi cũng dám nói, ngươi có biết kết cục của mấy tên Ngự sử buộc tội Cửu Hoàng thúc gian dâm chất tức là cái gì không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.