Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 174





Mục Dã thở phì phò, giống như muốn nâng tay lên.
Mặc kệ nàng ta cố gắng như thế nào đi nữa, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được, loại cảm giác khó có thể khống chế thân thể này, cảm giác như bản thân đang rơi xuống vực sâu vậy.
Tần Lam Nguyệt đi đến bên người nàng ta: “Mục Dã, tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay, ta sẽ đòi lại gấp bội.

Nhưng ngươi không đánh ta, ta cũng sẽ không đánh trả, cho nên ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không đánh ngươi.” Không đánh nhưng cũng không có nghĩa là sẽ buông tha nàng ta.
“n oán giữa chúng ta cứ để cho phụ hoàng đến phản xét đi.” Tần Lam Nguyệt trầm giọng nói: “Nha hoàn của ta mà chết rồi, tội của người sẽ càng nặng thêm mà thôi.

Tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Hương Thảo Các không lớn, muốn tìm người cũng không khó khăn.

Nhưng, nếu Lục Bảo và Xích Tiễn đã chết rồi bị chôn, dù cho nàng có tìm như thế nào cũng không thể tìm được.

Nàng muốn lấy được tin tức các nàng ấy còn sống từ trong miệng của Mục Dã
Đây là cách nhanh nhất và trực tiếp nhất.
Mục Dã tức giận đến nỗi nghiến răng ken két, hung hãng nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt, đầu ngoảnh sang hướng khác nói: “Phụ hoàng sẽ không vì hai nha hoàn mà trừng phạt bản công chúa, Tần Lam Nguyệt, ngươi tỉnh lại đi, đừng tưởng rằng bắt bản công chúa vào ngục, bản công chúa sẽ sợ ngươi.”
Nghe lời của nàng ta, mày của Tần Lam Nguyệt nhíu chặt lại, tay nắm chặt lại.
Những lời nói này rõ ràng nói cho nàng biết Lục Bảo và Xích Tiễn đã chết.
“Mục Dã! Ngươi là công chúa thì mạng ngươi quý giá phải không? Vậy hai nha hoàn kia là nha hoàn, nên mạng thấp kém sao? Nếu hai nàng ấy đã chết, ta chắc chắn bắt người đền mạng”
Mục Dã nhìn thấy hai mắt Tần Lam Nguyệt đỏ bừng, dáng vẻ khát máu như muốn giết người, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Nàng ta còn cố cãi: “Chỉ là hai nha hoàn thôi”
Bop!
Tần Lam Nguyệt quăng cho Mục Dã một cái tát thật mạnh.
Lực của cái tát này dùng lực lớn nhất bây giờ của nàng, để lại một dấu bàn tay rõ ràng trên mặt Mục Dã.
“Ngươi dám đánh ta?” Cho dù Mục Dã bị bắt nhưng vẫn ngang ngược như cũ: ” Tần Lam Nguyệt, người dám dùng hình phạt riêng đối với ta, phụ hoàng và mẫu phi sẽ không tha cho ngươi.”
“Chuyện đến bây giờ, người vẫn ngây thơ đến nỗi khiến người ta buồn cười như vậy.” Mắt Tần Lam Nguyệt nhìn xuống nàng ta như là nhìn một người chết: “Mục Dã, trên đời này, không phải tất cả mọi người là mẹ ngươi, không phải mọi người sẽ nuông chiều người không giới hạn.

Người đã làm sai chuyện thì sẽ phải trả giá đắt.”

Nàng xoay người, chuẩn bị tự mình đi tìm.
“Khoảng thời gian độc của các ngươi phát tác chỉ còn thời gian một chén trà nhỏ thôi, thuốc giải chỉ có chỗ ta mới có.

Nếu các ngươi nguyện ý nói cho ta biết, thì ta sẽ cho các ngươi thuốc giải, nếu các ngươi không muốn vậy thì chịu đựng đi.”
Tần Lam Nguyệt vào trong phòng, tìm hai vòng từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong cũng không tìm được.
Nàng lại đi tìm một vòng quanh nhà vệ sinh, phòng củi, phòng bếp nhỏ, giếng nước… mà vẫn không tìm được.

Nàng càng tìm càng cảm thấy sợ hãi.
Đến lúc này vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lục
Bảo và Xích Tiễn, lẽ nào thi thể của bọn họ đã bị vứt đi rồi?
Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ này, Tần Lam Nguyệt thấy cả người lạnh như băng.
Khó trách tất cả người trong viện này không nói cho nàng biết Lục Bảo ở đâu! Móng tay nàng bấm sâu vào lòng bàn tay, quay trở lại sân.

“Mục Dã!” Bởi vì quá tức giận, giọng nói của nàng như vỡ ra, trở nên vô cùng bén nhọn.
“Ngươi đem thi thể của hai nàng ấy ném đi đâu rồi?”
Mục Dã bị dáng vẻ tức giận của nàng làm cho hoảng sợ, lúc mạnh miệng suy nghĩ muốn đáp trả như thế nào, thì đại cung nữ Bích Đào bên cạnh nàng ta hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, Bích Đào điên cuồng mà gãi trên người, vẻ mặt cực kỳ thống khổ
Nàng ta giống như người điên lăn qua lăn lại trên mặt đất, cả người nhếch nhác, đầu tóc rối bù, trên mặt bị móng tay cào nát cả mặt cũng không dừng tay lại.
Mục Dã hoảng sợ, vừa định quát lớn Bích Đào, Tôi Điểm Tình cũng bắt đầu ngứa.
Khác với Bích Đào, Tô Điểm Tình bị thương nặng, ngứa đến cào xé tim phổi nhưng lại không thể xoay người, đau đớn nhân lên gấp bội.
Mắt Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.