Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 176





Từ lúc bắt đầu Tần Lam Nguyệt đã biết, sau khi ra khỏi cung Minh Ngọc, Đỗ Khứ đã đi theo phía sau nàng.
Từ lúc nàng đến U Lan Các, đến chuồng ngựa, đến Hương Thảo Các với lúc xảy ra xung đột cùng công chúa Mục Dã, cho đến hiện tại, Đỗ Khứ vẫn luôn lạnh lùng quan sát bên cạnh.
Vì vậy, khi Bạch Mai mô phỏng âm thanh của Đông Phương Lý, nàng cứ nghĩ Đỗ Khứ đã ra tay rồi.
Nhưng sau đó đã chứng minh, từ đầu đến cuối hắn đều khoanh tay đứng nhìn.

Công chúa Mục Dã có quan hệ phức tạp, đứng ở vị trí của Đông Phương Lý thì khó xử, nguyên nhân Đỗ Khứ không xuất hiện nàng cũng hiểu.

Vì vậy, cho dù là mạng sống bị đe dọa, nàng cũng không cầu cứu.
Nhưng, mắt nhìn thấy Lục Bảo và Xích Tiễn bị nước lạnh thấm đẫm, nhìn thấy rõ ràng là các nàng có cơ hội được cứu sống, nhưng nàng lại không thể giúp sức nên đã không khống chế được cảm xúc, khóc lớn hét lên: “Mau ra giúp đỡ đi.”
“Có chuyện gì ta sẽ gánh vác, cầu xin người.
Sắc mặt Đỗ Khứ phức tạp bước ra, chấp tay: “Nương
Lúc này, Đỗ Khứ cũng đã kéo Lục Bảo lên.


“Đỗ Khứ, người học theo cách làm của ta, hai tay thế này.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ấn xuống ngực của Lục Bảo, cũng chính là vị trí tim, vừa ẩn vừa thổi khí cho nàng.”
“Các nàng nhất định sẽ không sao.
Nhất định sẽ không có chuyện gì.
Đỗ Khứ đỏ hết mặt.

Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt tái xanh của Lục Bảo, không biết phải xuống tay thế nào.
Hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân, nếu như thực sự làm giống như Vương phi nương nương, vậy coi như là đã hủy hoại đi sự trong sạch của Lục Bảo cô nương rồi.

“Đỗ Khứ, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn do dự?” Tần
Lam Nguyệt gào lên một tiếng: “Hai người các nàng đều sắp chết rồi, ngươi vẫn còn rối rắm cái gì, mau lên
Tiếng của nàng run lên không ngừng: “Làm theo cách mà ta nói, có lẽ còn cứu được.”

Nếu như không được sơ cứu, các nàng nhất định sẽ chết.
Tâm thần Đỗ Khứ chấn động.
Nghĩ đến việc Lục Bảo sẽ chết, hắn cũng bất chấp tất cả, học theo cách của Tần Lam Nguyệt, ấn xuống ngực của Lục Bảo.
Sắc mặt của Lục Bảo và Xích Tiền tái nhợt, hô hấp cũng đã ngừng.

Theo cách nghĩ của người bình thường, hai người các nàng đã không còn cứu được nữa.
Nhưng Tần Lam Nguyệt lại không từ bỏ, liên tục ấn xuống.
Phương pháp hồi sức tín phối rất hữu ích để cứu lấy mạng sống, nhưng thời gian trôi qua từng chút một.
Mô hội trên trán không ngừng nhỏ giọt, hai người các nàng lại không có dấu hiệu sống lại.

“Ta đến trẻ rồi, xin lỗi.” Tần Lâm Nguyệt nghẹn ngào “Cầu xin các ngươi, đừng chết”
“Ta xin lỗi, ta xin lỗi”
Nàng vừa lẩm bẩm, tay vẫn luôn dùng sức.

Biểu cảm của Đỗ Khứ cũng có chút phức tạp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.