Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 177





Hắn nhìn dáng vẻ sắc mặt của Lục Bảo trắng bợt, do dự hồi lâu: “Nương nương, từ bỏ đi.”
Đã không còn hơi thở rồi, làm sao có thể cứu sống?
Lục Bảo và Xích Tiễn đã chết rồi.

“Tiếp tục đi.” Tần Lam Nguyệt gào lên: được, các nàng sẽ không có chuyện gì.” hông thể “Chưa đến cuối cùng đừng bỏ cuộc”
“Đỗ Khứ, cầu xin ngươi.”
Đỗ Khứ nhìn dáng vẻ nước mắt đẫm lệ của nàng, rũ mắt xuống, thở dài, tiếp tục hồi sức tim phổi cho Lục Bảo.

Lực đạo của hắn tương đối lớn, lại có nội lực.

Sau khi đã ấn một lúc lâu, cuối cùng trong miệng của Lục Bảo cũng phun ra ít nước.

Ngay sau đó, một cơn họ truyền đến.

“Nương nương, thở rồi.” Đỗ Khứ không dám tin, kinh ngạc hồ lên: “Lục Bảo bên này có động tĩnh rồi.”
Hắn nói rồi lại vừa tiếp tục ấn xuống, hít vào một hơi, áp xuống cánh môi của Lục Bảo,
Sau khi Lục Bảo hô hấp lại được, ý thức cũng phục hồi tỉnh táo.
Lúc nàng ấy mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Đỗ Khứ.
Ngay sau đó, có đôi môi đáp xuống.
Sau khi Đỗ Khứ thổi cho nàng ấy một hơi, lại ấn xuống ngực của nàng.
Qua một hồi Lục Bảo mới kịp phản ứng lại.

Nam nhân này không chỉ ấn nàng mà còn hôn nàng? “Bốp!”
Đỗ Khứ nhận một cái tát.
Lực đánh của Lục Bảo không đủ, cái tát đó cũng yếu
Đôi mắt nàng ngập nước, mặt cũng đỏ bừng.
Đỗ Khứ cũng nhận thức được vấn đề, vội vàng buông nàng ra, quay người đi, giọng nói oan uổng: “Vậy, vậy thì, xin lỗi, ta không cố ý, lúc nãy là tình huống đặc biệt, là Vương phi nói ta làm như vậy.”
“Ồ, ta quên nói cho ngươi biết, sau khi có hô hấp rồi thì không cần phải phục hồi tim phổi nữa.

Hai bên thái dương của Tần Lam Nguyệt co rút hai cái.
Chính vào lúc này, Xích Tiền cũng phun ra ít nước, họ khan một trận, lấy lại hô hấp.
Xích Tiền chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ đẫm nước mắt của Tần Lam Nguyệt thì định mở miệng.

“Đừng nói chuyện” Giọng Tần Lam Nguyệt dịu dàng “Đừng sợ, không sao rồi.”
Nàng bắt mạch cho hai người, mạch đập yếu vô cùng, đã có hô hấp lại rồi, cũng chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Thời tiết quá lạnh, các nàng ngâm mình trong nước khá lâu, nhiệt độ cơ thể đã đạt đến điểm cực thấp.

“Đỗ Khứ, dùng tốc độ nhanh nhất đưa các nàng về lại U Lan Các, chuẩn bị nước ấm, chuẩn bị một lượng nước ẩm lớn.” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhiệt độ cơ thể của các nàng quá thấp rồi, có thể chết bất cứ lúc nào.
Đỗ Khứ do dự một hồi, đáp: “Nương nương, hay là đưa các nàng đến hồ Noãn Ngọc? Ở đó có suối nước nóng tự nhiên từ trên núi xuống “Có nơi như vậy sao?”
Tần Lam Nguyệt nói: “Vậy tốt quá rồi, xin lập tức chuyển các nàng đến nơi đó, rồi lại đi tìm Lâm thái y đến.”
Nàng đưa cho Đỗ Khử vài viên thuốc: “Cứ hai khác đồng hồ lại cho các nàng uống một viên, Đỗ Khứ, xin nhờ ngươi.”
“Ta phải đưa Bạch Mai về U Lan Các, tình hình của nàng ấy cũng không ổn” Tần Lam Nguyệt nói: “Lục Bảo và Xích Tiền giao lại cho ngươi.”
Đỗ Khứ gật đầu nặng nề.
Hắn có chút ngại ngùng nhìn Lục Bảo: “Lục Bảo cô nương, lúc nãy thực sự không phải là do cố ý.
Lục Bảo nhằm mắt, không quan tâm đến hắn.

“Đắc tội rồi.” Đỗ Khứ dùng một tay ôm nàng ấy lên.

Lục Bảo không còn sức giãy dụa, chỉ đỏ hết cả mặt.

Mỗi tay Đỗ Khứ ôm một người, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Lục Bảo và Xích Tiền còn sống, Tần Lam Nguyệt cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Các nàng chưa chết, Bạch Mai cũng sẽ không chết.

Cuối cùng chuyện lớn treo lơ lửng trong lòng nàng rơi xuống, nàng cũng thả lỏng mình.
Sau khi thả lỏng nàng mới phát hiện toàn thân ướt đầm, lạnh lẽo vô cùng.
Nàng cứng rắn chống đỡ đi vào trong viện Hương Thảo các.
Chỉ thấy Đông Phương Lý vẫn chưa kịp thay vương phục đang đứng giữa viện với vẻ mặt đen kịt hỗn loạn khó chịu, gió lạnh thổi áo choàng của hắn bay phần phật, toàn thân toát ra áp suất thấp khủng bố đáng sợ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.