“Ta là người rất thích ghi thù, nếu người lại làm ra những chuyện giống như ngày hôm đó thì ta sẽ giết chết Tình nhi của người trước, khiến cho nàng ta chết thế thảm trong đau đớn tột cùng, người đã không để cho ta vui vẻ thì ta cũng sẽ không để cho ngươi được thoải mái.
Tính mạng của nàng ta đang nằm trong tay ta, ta khuyên người hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãng làm.”
Tần Lam Nguyệt nói xong, cũng không thèm để ý đến sát khí đáng sợ trên người của Đông Phương Lý kia mà đi tới bên cạnh Bạch Mai, thăm dò mạch đập của nàng ta.
May quá, Bạch Mai vẫn còn sống.
Nàng đỡ Bạch Mai đứng dậy rồi gắng gượng đi về phía trước.
Những vết thương ở trên đùi và trên cánh tay đã ngừng chảy máu, hơn thế nữa toàn thân lại ướt đẫm khiến cho cả người nàng lạnh tới nỗi tê tái.
Nàng dìu Bạch Mai rời đi nhưng đi rất lâu mà vẫn chưa ra khỏi Hương Thảo Các.
“Nương nương.” Đỗ Khứ quay người lại, nhìn thấy Tần Lam Nguyệt đang chật vật đỡ Bạch Mai, bước đi khập khênh một cách khó khăn thì vội vàng bế Bạch Mai đi tới.
“Đã sắp xếp xong xuôi cho Lục Bảo và Xích Tiễn chưa?” Tần Lam Nguyệt nhíu mày: “Đã tìm thái y chưa?”
“Tìm thải y rất phiền phức, ta đã mời đại phu rồi, cũng у đã bảo mấy ma ma chăm sóc cẩn thận cho bọn họ rồi.” Đồ Khứ nói: “Người cứ yên tâm đi, bọn họ đều không sao đâu.
Đồ Khứ nói xong, dường như mới chợt nhận ra Đông
Phương Lý đã trở lại, hai mắt trợn to, vẻ mặt không thể tin được: “Vương gia? Vương gia, ngài đã về rồi ư, còn sớm như vậy mà đã bài triều rồi sao?”
Sắc mặt của Đông Phương Lý thoáng chốc đen như đất nồi.
Y đứng ở trong sản, dưới tiết trời u ám, gió lạnh rít gào khiến cho quan phục bị thổi bay tử tung, trên người y tản ra hơi thở đảng sợ giống như ma quỷ.
Đỗ Khứ nhìn thấy rõ ràng Đông Phương Lý đang rất tức giận thì lập tức co rút bả vai: “À, cái gì nhỉ, Vương gia, ngài nghe thuộc hạ nói, thuộc hạ vẫn luôn rất nghe lời, chuyện này không phải là, thuộc hạ chỉ mới xuất hiện sau khi chuyện này chấm dứt, thuộc hạ thề là chưa
Nhìn thấy hắn sắp nói lỡ miệng, sắc mặt của Lục Tu đen lại, hắn vung tay lên, một quả táo bay thẳng vào miệng Đỗ Khứ theo một cơn gió lớn.
Đỗ Khứ há miệng theo bản năng rồi nuốt quả táo xuống.
Sau khi nuốt xuống, hắn lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, nói một cách ấp a ấp úng: “Vương gia, thuộc hạ thật sự không có.
“Khụ khụ.
Quả táo chưa được nhai đang bị mắc trong cổ họng, nuốt xuống cũng không được, mà nhổ ra cũng không xong, vì vậy hắn ra sức ho khan.
“Vương gia.” Lục Tu chấp hai tay lại: “Bạch Mai bị thương rất nặng, vì vậy cần phải chữa trị kịp thời, hơn nữa Vương phi Nương nương cũng bị thương, thuộc hạ xin tới U Lan Các trước.
Đông Phương Lý liếc nhìn Tô Điểm Tình một cái theo bản năng: Người thực sự không có cách sao?” Lục Tu cười khổ: “Vương gia, ngoài việc duy nhất là chữa cho bệnh nhân này ra thì thuộc hạ sẽ không tham gia vào bất kỳ ân oán cá nhân nào cả, tốt hơn hết là ngài nên đưa bọn họ vào cung để cho thải y nghĩ cách đi.”
Hàn tiến lên trước hai bước rồi đón lấy Bạch Mai từ trong tay Đỗ Khử, võ thêm một cái vào lưng của hàn.
Sau khi quả táo bay ra ngoài thì Đỗ Khử mới ngừng họ khan.
“Đô Khử, ngươi cũng chẳng giúp được việc gì, cứ ở lại đây báo cáo tình hình cho Vương gia đi.” Lục Tu cau mày, nói với giọng cảnh cáo: “Nhở cho kỹ, không được ăn nói lung tung.” Đỗ Khứ bóp cổ họng, sắc mặt xanh mét: “Lục đại nhân cũng thật độc ác, vừa rồi ta còn tưởng là mình sắp chết rồi.
Lục Tu không quan tâm tới Đỗ Khứ lỗ mãng kia mà bế Bạch Mai lên, quay đầu nhìn về phía Tần Lam Nguyệt: “Nương nương vẫn có thể đi được chứ?”
“Ta không sao.
Giọng điệu của Tần Lam Nguyệt nhàn nhạt, nhưng trái tim nàng dường như đã bị đông cứng lại, lạnh ngắt từ đầu đến chân.
Nàng ngẩng đầu lên trời, ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi xuống trong tiết trời u ám, nàng vươn bàn tay đang run lẩy bẩy không ngừng ra bắt lấy bông tuyết, lẩm bẩm nói: “Haiz, tuyết rơi rồi, có mùi vị rất mặn.
Dù cho cơn gió dữ dội trước khi cơn bão tuyết ập đến có mạnh mẽ, đáng sợ đến bao nhiêu thì nàng cũng không hề sợ hãi, nhưng kể từ khi Đông Phương Lý đến đây, chỉ vài câu nói ngắn ngủi, một vài sắc thái biểu cảm đã khiến trái tim nàng rơi xuống đáy vực thắm của Hoàng Tuyền.
Cũng hệt như trận tuyết sắp tới này, rõ ràng chỉ là những bông tuyết, nhưng lại giống như một năm muối đang bay lất phát, rác lên vết thương, lạnh tới thấu xương, đau đớn đến tốt cùng.