Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Đây là phủ Thất Vương, không là địa bàn của người khác, hắn cần gì phải như thế chứ?”
“Nếu thật sự có lòng bảo vệ các nàng thì làm sao Mục Dã có thể dùng thủ đoạn độc ác?”
“Nương nương, có một số việc không phải người muốn làm là có thể làm được.” Lục Tu nói: “Thất Vương phủ là chỗ của Vương gia, nhưng nếu như Vương gia nhúng tay vào thì ý nghĩa đã khác đi rồi.”
“Hôm nay là ngày người trở về U Lan Các, Vương gia muốn để người đi xử lý chuyện này.
Chắc hẳn nương nương cũng biết chuyện này là do chính người gây ra!” Y nói.
Tần Lam Nguyệt không thể nào phản bác.
Lục Tu nói đúng, tại nàng dạy dỗ Tô Điểm Tình ở ngự đường đình nên Tô Điểm Tình mới nuốt không trôi cục tức kia và gọi Công chúa Mục Dã tới.
Cuối cùng, Bạch Mai và Lục Bảo các nàng bị liên lụy cũng là vì nàng.
Nàng đã biết tại hoạ này là nàng tự rước lấy, chỉ là không muốn thừa nhận sự thật này nên mới muốn đẩy trách nhiệm lên trên người Đông Phương Lý.
“Lúc lên triều, Vương gia rất ít khi lên tiếng mà lần này lên tiếng đáp trả mấy tên quan ngự sử lải nhải dài dòng kia, sau khi các quan ngự sử câm miệng thì những người khác cũng không có chuyện gì đáng để tấu nên bãi triều từ sớm, hắn lại đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin Kim bài miễn tử thay cho người.” Lục Tu nói tiếp.
“Kim bài miễn tử kia cũng không phải thứ nói có là có được.
Chắc chắn Vương gia đã bỏ ra cái giá cực lớn.”
“Cái giá gì?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Đừng hỏi ta, ta cũng không thể nào biết được.” Lục Tu nói: “Những việc này đáng lẽ ta không nên nói ra nhưng ta cảm thấy Vương Phi có mấy lời hơi quá đáng.
Huống chi, Vương gia muốn có thuốc giải cũng không phải vì Tô Điểm Tình mà là vì muốn giảm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất.”
“Nương nương, người hãy suy nghĩ kỹ lại đi.”
“Nếu như hắn biết tất cả mọi chuyện thì tại sao lại phải để cho chuyện này phát triển thành ra như vậy?” Giọng của Tần Lam Nguyệt lạc hẳn đi: “Hắn muốn làm người ngoài cuộc đến như vậy sao?”
Lục Tu không biết lấy mấy câu lí lẽ ở đâu, y nói: “Nương nương, bất cứ chuyện gì thì cũng không nên nghĩ là chuyện đương nhiên, có một số việc mà người không tưởng tượng nổi đâu.”
“Cách làm của Vương gia ổn thỏa nhất, ngày mai người sẽ rõ.”
“Ta mới sửa qua cái cửa, nương nương cổ chịu vậy, đợi chút nữa ta sẽ cho người đến sửa, cáo từ ”
Tần Lam Nguyệt hơi ngẩn ra.
Nghe xong lời Lục Tu nói và liên tưởng đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, tất cả đều trở nên rõ ràng.
Không phải là nàng may mắn mới sống sót được ở dưới thiết quyền của Công chúa Mục Dã, cũng không phải là Bạch Mai các nàng mạng lớn.
Mà là bởi vì tất cả những chuyện xảy ra trong Hương Thảo Các đều nằm trong lòng bàn tay Đông Phương Lý.
Nam nhân kia, thận trọng từng bước, mỗi một bước đều xử lý ổn thỏa.
Ấn tượng ban đầu rất quan trọng nên nàng cho rằng Đông Phương Lý muốn có thuốc giải là vì thương tiếc Tô Điểm Tình, chưa kịp nghĩ gì thì lửa giận đã bùng lên, còn nói những điều làm người khác rất tổn thương.
Bây giờ ngẫm lại, nàng đã làm những gì!
Tần Lam Nguyệt nhéo mi tâm, cuối cùng thì nàng cũng tìm được lý do khiến cho tâm trạng trở nên bực bội, cũng tìm được cách xoa dịu tâm tình.
Đó chính là xin lỗi.
Nàng phải xin lỗi Đông Phương Lý thì mới có thể giải quyết cục đá lớn đang đè ở trên ngực.
“Lục Tu, ngươi cảm thấy Đông Phương Lý sẽ ở đâu?” Nàng nhìn Lục Tu đã đi xa rồi hỏi với theo.
“Ta muốn đi xin lỗi.
Ta biết rõ không phải lỗi của hắn, nhưng lại làm càn mà nổi giận với hắn, còn đẩy trách nhiệm của mình lên trên người hắn, bất luận như thế nào thì ta cũng phải xin lỗi”
“Có lẽ là ở thư phòng” Lục Tu cười nói: “Vương Phi có bệnh, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đã.
Vương gia cũng sẽ không so đo với người đâu.”
Tần Lam Nguyệt chùm kín chăn lên người.
Đông Phương Lý không so đo nhưng nàng so đo.
Nếu như không xin lỗi, sợ rằng hôm nay cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái được rồi.