Chim bói cá trông rất sống động, đang bay vút trên bầu trời cao ở bãi lau sậy mênh mông bát ngát, gợi nên một cảm giác xa xăm mà thanh thoát.
“Con gà mà người đang vẽ trông cũng ngon đấy.” Tần Lam Nguyệt tấm tắc: “Vẽ lâu như vậy có phải rất đói bụng rồi không, có thể nói chúng ta thực sự có thần giao cách cảm đấy, ta cũng mang cho ngươi một con gà rừng nướng giống như thế.”
Nàng lấy gà rừng nướng ra: “Tự tay ta nướng đấy, coi như là quà nhận lỗi của ta đi, ta rất thành tâm thành ý tới đây để xin người thứ lỗi.
Đông Phương Lý đặt bút lông sang một bên, rồi nhìn chằm chằm vào con chim bói cá trên bức tranh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Này, người nghe thấy chưa hả? Ta mang gà rừng nướng cho ngươi này.” Tần Lam Nguyệt quơ tay trước mặt y: “Thử một chút nhé?”
“Này.”
“Đông Phương Lý, ngươi có nghe thấy ta đang nói chuyện không?” Nàng kéo tay áo của y: “Chúng ta cùng nhau ăn gà nhé, không phải là ta đã làm cho người tức giận tới mức ngu ngốc rồi chứ?”
Rất lâu sau, Đông Phương Lý cũng không đáp lại.
Thái dương của Tần Lam Nguyệt co rút lại.
Lúc nàng mở túi giấy dầu đang bọc gà rừng nướng ra, cuối cùng Đông Phương Lý cũng chịu mở miệng: “Cái này nhìn rất giống gà rừng sao?” Y chỉ vào con chim bói cá ở trong bức tranh rồi lại nhìn tay trái của mình, vẻ mặt rất phức tạp.
“Dù sao thì đều là họ nhà chim, cũng không khác là bao.” Tần Lam Nguyệt đẩy gà rừng nướng tới trước mặt y: “Thử xem đi?”
Đông Phương Lý giống như bị chịu đả kích, y nhìn chằm chằm vào con chim bói cá một lúc lâu rồi cuộn giấy vẽ lại.
“Đừng, tại sao lại muốn phá hỏng bức tranh đẹp như vậy chứ?” Tần Lam Nguyệt ngăn y lại: “Ta cảm thấy vẽ rất đẹp, nếu ngươi không cần thì tặng cho ta đi, biết đâu lại có thể bán được mấy lượng bạc”
“Cút.
Đông Phương Lý sầm mặt lại, ném cuộn giấy vào trong giỏ đựng rác.
“Làm gì mà tức giận thế?” Tần Lam Nguyệt mím môi.
Tính khí của Đông Phương Lý quả thật là rất thất thường.
Nàng đang muốn châm chọc vài câu như ngày thường, nhưng lại chợt nhận ra mình tới đây để xin lỗi, vì vậy nàng hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi là do ta không đúng, do ta giận quá hóa điện nên mới làm cho người nhất thời tức giận, bây giờ ta đã bình tĩnh lại rồi, biết rằng ta đã trách lầm ngươi, ta thực sự xin lỗi.
Đông Phương Lý hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng nữ nhân cứng rắn như đá này lại nhượng bộ một cách dễ dàng như vậy, y đặt bút lông xuống: “Lục Tu đã nói gì với ngươi?”
“Không, không nói cái gì cả, là tự ta nghĩ thông suốt thôi.” Tần Lam Nguyệt rót cho y một chén trà: “Vương gia, mời uống trà.
Đông Phương Lý không nhìn lên, cũng không để ý đến chén trà kia.
Tần Lam Nguyệt cũng không so đo mà chạy tới đứng mài mực bên cạnh y: “Ta thành tâm thành ý tới xin lỗi người.
Trong lúc cơn tức giận đang bừng bừng, con người ta thực sự không thể giữ nổi lý trí mà, ta xin lỗi vì đã nói nhiều lời quá đáng như vậy.
Đông Phương Lý cầm cuốn sách lên, lật từng trang, từng trang.
Nếu đổi lại là ngày thường, chỉ cần y không để ý tới nàng, thái độ lạnh nhạt như vậy với nàng thì nhất định Tần Nguyệt Lam đã trở mặt từ lâu rồi.
Thế nhưng lần này lại kiên nhẫn rót trà, cắt nến giúp y, thỉnh thoảng lại đến đọc nội dung trong cuốn sách của y, còn bình luận vài câu.
“Đủ rồi.” Đông Phương Lý bị nàng quấy rầy khiến cho y buồn bực trong lòng, y cau mày đặt sách xuống: “Vì kim bài miễn tử mà người có thể không cần mặt mũi như vậy sao?”
“.” Tần Lam Nguyệt bị vạch trần nhưng cũng không nổi nóng, mà ngược lại đẩy gà rừng nướng tới trước mặt y cười híp mắt nói: “Chúng ta là phu thê như một mà, đồ của ngươi cũng là đồ của ta, ta thành tâm thành ý tới xin lỗi ngươi, còn đặc biệt làm cái này cho ngươi đấy.”
“Phu thê như một ư?” Đông Phương Lý cười giễu cợt: “Không phải ngươi muốn hòa ly với bổn vương sao?”
“Đông Phương Lý, ngươi cũng biết đấy, nếu như hòa ly thì phải chia tài sản, ta có thể ra đi mà không cần bất cứ thứ gì cả, chỉ cần đưa kim bài miễn tử cho ta là đủ rồi.” Tần Lam Nguyệt nói một cách nghiêm túc.
“Quả nhiên mục tiêu của người là kim bài, ta không đưa “Ồ.” Thái dương của Tần Lam Nguyệt co rút lại, bị y gài bẫy rồi.
“Ta không muốn vòng vo với người nữa, mục đích chủ yếu của việc ta đến tìm người là để xin lỗi, nhân tiện lấy lại đồ vật thuộc về ta.” Nàng nói: “Ta có thể viết hưu thư ngay tại đây.
Ngay lập tức, sắc mặt của Đông Phương Lý lạnh đi.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, nhớ tới dáng vẻ lúc trước Đông Phương Lý tức giận đánh gãy khung cửa chỉ bằng tay không khi nàng đề cập đến việc hòa lỵ, nàng lẩm bẩm nói: “Chẳng phải hòa ly là nguyện vọng của ngươi sao?”
Cơ hội đang bày ra trước mắt, nhưng y lại biểu hiện kỳ lạ như vậy.
“Tần Lam Nguyệt, ngươi gây ra một đống rắc rối xong lại muốn bỏ trốn hả?” Đông Phương Lý quay đầu lại nói bằng giọng u ám, y bóp lấy cằm của nàng, khoảng cách giữa hai người chưa tới một ngón tay.