Tần Lam Nguyệt chỉ trời chỉ đất: “Đương nhiên, trời đất làm chứng, biết sai liền sửa, không gì tốt hơn.
Đông Phương Lý cười lạnh nhìn nàng: “Biết sai có thể sửa?”
“Nếu lòng ta hổ thẹn, cả ngày cả đêm sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, tâm sự nặng nề khó mà sống qua ngày, nhất định phải nói ra.” Giọng Tần Lam Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Ta thà rằng làm tiểu nhân với thủ đoạn độc ác, cũng không muốn trở thành một nữ tử giả tạo.”
Đông Phương Lý sải bước đi về phía trước: “Theo ta đi đến một nơi.
“Ngươi muốn giết người diệt khẩu?”
Đông Phương Lý nhìn nàng như một kẻ ngốc, khuôn mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Tần Lam Nguyệt vẫn chưa hạ sốt.
Bước ra từ căn phòng ấm áp bên ngoài là gió lạnh, rùng mình vì lạnh, vội thắt chặt áo choàng lớn.
Đông Phương Lý lên xe ngựa.
Nàng cũng đạp ghế đẩu đi lên.
Vị trí xe ngựa khá cao, nàng mặc dày nên đi lại bất tiện, bị gió lạnh thổi vào liền choáng váng, dưới chân đạp lên không trung, hướng thẳng về phía mông ngựa.
“Khẩu vị của Vương Phi mặn thật.” Đông Phương Lý đỡ nàng, y cười chế nhạo nàng: “Ngay cả ngựa cũng không tha.”
Tần Lam Nguyệt vẫn chưa hết sợ hãi.
Ban nãy gần như đâm đầu vào con ngựa, bất nhã như vậy thật xấu hổ, nghe được lời của Đông Phương Lý nói nên thẹn quá hoá giận.
“Ta không những không tha cho con ngựa, ta còn không tha cho ngươi.” Nàng bổ nhào về phía Đông Phương Lý.
Tần Lam Nguyệt vốn tưởng sẽ bổ nhào vào không trung.
Dù sao, Đông Phương Lý xấu xa này thích lấy người khác ra làm trò đùa, dường như hắn thích nhìn thấy nàng xấu hổ.
Thật không ngờ, Đông Phương Lý không tránh đi.
Khi nàng nhào tới, đúng lúc hắn ngẩng đầu, hai người cách nhau rất gần, hai đôi môi cọ sát.
Tần Lam Nguyệt sừng sờ, ma xui quỷ khiến thế nào mà ôm lấy mặt hắn, hôn thật mạnh lên.
Đông Phương Lý cũng ngẩn người.
Trong không gian mờ ảo, không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ có thể dựa vào hơi thở để phát hiện sự tồn tại của đối phương.
Sự dịu dàng quen thuộc và hương thơm toả ra, cảm giác này cùng với những đêm tuyệt vọng mấy ngày trước mang đến cho hắn một hy vọng và sự ấm áp chưa từng có.
Lần đầu tiên hằn có suy nghĩ xa vời, mãi mãi sẽ không để nàng đi.
Rất lâu sau.
Tần Lam Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra bọn họ đang làm gì.
“Cái này, không phải ta cố tình” Nàng đột nhiên buông hắn ra, trốn vào bên trong xe ngựa.
“Ta vốn dĩ muốn nhào vô người người khiến người buồn nôn, ta nghĩ người sẽ tránh như hai lần trước.”
Vừa rồi chắc chắn não nàng có vấn đề, nhào vào thì nhào vào thôi, tại sao phải thuận thế hôn hắn chứ.
Với tính khí của Đông Phương Lý, chắc hẳn nổi trận lôi đình.
“Đông Phương Lý, ngươi nghe ta nói, ta vừa rồi và ta của hiện tại không phải là cùng một người, ngươi không cần tức giận, vừa rồi thật sự là ta bị úng não.
Nàng có hơi xấu hổ.
Đông Phương Lý không nói gì.
Tần Lam Nguyệt cố gắng nói thêm vài câu, đều bị phát lờ, bầu không khí căng thẳng, đến hít thở cũng khó.
Nàng không biết làm sao để phá bỏ tình thế căng thẳng này, nên nàng mở rèm ra giả vờ xem phong cảnh.
Bên ngoài, tiếng vó ngựa lạch cạch đụng nhau, nghiền ép tuyết bên trên, phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc.
Tuyết cũ còn chưa kịp tan, lại thêm tuyết mới, bánh xe trơn trượt, thỉnh thoảng có tiếng thuần phục ngựa của người đánh xe.
Bên ngoài trời tối, mơ hồ có thể nhìn thấy đèn đốm ở đẳng xa, trong bóng tối nhìn như đốm lửa.
Thỉnh thoảng nhìn thấy con quạ vỗ cánh bay lên trên một vài gốc cây khô, phá tan sự im lặng của màn đêm.
Đây là vùng ngoại thành?
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy sự im lặng, cánh đồng mùa đông không một bóng người, tình tiết giết người không ngừng tràn ngập trong đầu.
“Đông Phương Lý, chúng ta đi đến nơi quỷ quái nào vậy? Ngươi muốn thiêu huỷ chứng cứ? Ta nói rồi ban nãy chỉ là sự cổ, ngươi không đến mức lòng dạ hẹp hòi, vì chuyện nhỏ mà giết người diệt khẩu chứ?”