Con người bị mắc kẹt trong danh vọng, tài lộc và quyền lực, không thể tỉnh táo, ngay cả hắn, cũng vừa lạc lối vừa tiến về phía trước.
Thế nhưng nàng lại nhìn thấy nó một cách tường tận.
“Những lời này nếu truyền ra ngoài, là tội nặng chém đầu.
Hắn nói: “Ngàn vạn lần không được tùy tiện nói ra ngoài.
“Nhân gian không đáng giá như vậy.” Giọng nói của
Tần Lam Nguyệt dần nhỏ đi.
“Có đáng hay không, chỉ có thể tự mình trải qua mới biết.
Thân là người Hoàng gia, không được tự mình làm chủ” Đông Phương Lý nói: “Nếu như người tính tình cởi mở nói năng tùy tiện, đừng nói là mấy chục năm, ngay cả vài năm thôi cũng không chống đỡ nổi”
Tần Lam Nguyệt không phản bác.
Nàng thở dài, dựa người vào góc trong cùng của cỗ xe ngựa, kéo chăn bông trong xe đắp lên người, che đi cơ thể đang không ngừng run rẩy của mình.
Cơ thể này đã đạt đến giới hạn của nó.
Nàng cần phải nghỉ ngơi.
Đông Phương Lý liếc nhìn Tần Lam Nguyệt qua ánh lửa than trong lò sưởi.
Trong ánh sáng vô cùng mờ nhạt, đôi má của nàng ửng đỏ và dường như đang run lên vì lạnh.
“Lạnh không?” Hắn hỏi.
“Vẫn ổn.”
“Này” Hắn đưa lò sưởi cho nàng.
Khi Tần Lam Nguyệt định nhận lấy, cánh tay nàng bỗng run rẩy kịch liệt, lò sưởi trượt xuống đất, lửa than bay tán loạn, tấm thảm phủ trong cỗ xe ngựa cũng bị cháy.
Thấy tình hình không ổn, Đông Phương Lý vội vàng di chuyển đến và dập tan đống lửa cho đến khi tắt ngấm.
Thông qua ánh lửa chiếu sáng, cuối cùng hắn cũng thấy trạng thái của Tần Lam Nguyệt không ổn lắm.
“Ngươi sao rồi?” Đông Phương Lý hỏi.
“Hơi lạnh một chút.” Tần Lam Nguyệt nói: “Có lẽ là hết thuốc hết tác dụng, lại bị sốt rồi.”
Đông Phương Lý thử kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng.
Khi bàn tay lạnh lẽo đó chạm vào, nàng hơi sửng sốt, quay đầu sang một bên: “Không có gì nghiêm trọng”
Đông Phương Lý có chút xấu hổ rụt tay lại.
Trán của nàng rất nóng, có lẽ là bị sốt cao.
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Có lẽ là lúc ra khỏi thư phòng” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt có chút lười biếng và khàn đặc: “Bên ngoài quá lạnh, bị gió lạnh thổi qua một chút dẫn đến cảm mạo, hiệu quả của thuốc hạ sốt bị giảm bớt, vì thế hiện giờ lại bắt đầu sốt rồi.”
“Từ lúc đi ra khỏi thư phòng?” Đông Phương Lý cau mày.
Chuyện này có thể sao?
Trên đường đi, tinh thần của nàng khá hăng hái, thậm chỉ còn trêu chọc Lưu Tinh, khi nàng bắt mạch cho Nhị ca cũng không có gì khác thường.
Nếu vẫn luôn bị sốt, thì sao có thể chống đỡ được đến hiện tại?
Hắn nghĩ đến vết thương trên người nàng, vết thương đó không hề lớn, chỉ cần động tác không quá mạnh thì sẽ không ảnh hưởng đến vận động.
Biểu hiện trọng thư phòng của nàng khá bình thường, hắn cũng không quan tâm lắm, thậm chí còn trêu chọc nàng vài lần.
Bây giờ xem ra là nàng vẫn luôn cố gắng chống đỡ? “Thuốc đó có tên gọi là gì? Uống thêm một viên nữa đi.” Giọng nói của Đông Phương Lý bất giác dịu đi.
“Không được.” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt có chút mơ hồi: “Ta đã uống hai viên rồi, không thể tiếp tục uống được, như vậy không tốt cho dạ dày
Cô cười khổ, “Có lẽ em cần ngủ.”
Lục Tu đã cho nàng uống thuốc hạ sốt, nhưng hiệu quả tương đối chậm, khi đó nàng vội vàng xin lỗi Đông Phương Lý, vì thế liền nuốt hai viên ibuprofen.
Có lẽ là bởi vì thân thể yếu ớt này đã phải chống đỡ quá nhiều, sau khi tác dụng phóng thích chậm bị biến đổi, nó bắt đầu cắn ngược lại.
Nàng nghiêng người sang một bên, rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Cỗ xe ngựa trở nên yên tĩnh bởi vì không có nàng gây ôn ở bên cạnh.
Đông Phương Lý nhìn khuôn mặt đang ngủ không yên phận của nàng qua ánh đèn mờ ảo, trong lòng rất phức tap.
Cho dù là ở thư phòng hay là Trầm Hương Lâu, nàng đều cố gắng hết sức để làm xong việc của chính mình.
Như nàng đã từng nói, nàng thà là một tiểu nhân thực sự có trái tim độc ác còn hơn là một kẻ đạo đức giả.
“Cho dù ngươi không xin lỗi, thì ta cũng không để bung.”