Trinh phi nương nương căm tức ngậm miệng.
Với tính khí của Mục Dã, làm ra chuyện đó cũng là bình thường.
Nếu bà ta tiếp tục nói, người mở mắt nói bậy chính là bà ta, người phạm tội khi quân cũng sẽ là bà ta.
“Thật hay giả thì có gì khó nói? Chẳng phải gọi hai tên thái giám lên hỏi là được rồi sao?” Thái hậu lạnh lùng nói: “Hoàng đế, con nghĩ thế nào?”
“Mẫu hậu nói đúng.” Hoàng đế là một người con hiếu thảo, ông ta lập tức tiếp thu ý kiến của Thái hậu, gọi hai tên thái giám vào cung.
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Trinh phi nương nương, nàng nhưởng mày.
E rằng Trinh phi nương nương đã dặn dò bọn họ thống nhất khẩu cung từ lâu.
Đến lúc đó hai thái giám tăng thêm can đảm cho nhau, nói không chừng nàng sẽ bị cắn ngược.
“Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu không truyền hai người bọn họ lên cùng một lúc.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Hỗn xược, Tần Lam Nguyệt, người cho rằng mình là ai?” Mục Dã vùng vằng đi ra từ tẩm cung, ánh mắt nàng ta căm ghét nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt: “Dựa vào cái gì mà phụ hoàng phải nghe lời ngươi.”
Công chúa Mục Dã không hề bị thương, nàng ta chỉ bị trúng độc mà thôi.
Từ sáng hôm qua cho đến hôm nay, đã một ngày một đêm trôi qua.
Chất độc đã lan khắp cơ thể, nàng ta không ăn không ngủ được.
Dưới sự tra tấn dã man đó, đầu tóc nàng ta rối tung, khuôn mặt phờ phạc, trên làn da đầy vết trầy xước, sắc mặt khác xa so với lần đầu tiên gặp nhau.
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác của Mục Dã, nàng khẽ mím môi.
Mặc dù lần này khiến Đông Phương Lý gặp rắc rối, nàng cũng có chút hối hận vì đã làm mọi chuyện trở nên ầmĩ
Tuy ên, nhìn thấy Mục Dã bị hành hạ và phải chịu đau khổ, trong lòng nàng lại vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên là đánh chó phải đánh đến cùng.
Nhìn thấy Mục Dã đến, Đông Phương Lý hơi sửng sốt.
Sau đó hắn quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tô Điểm Tình.
Hôm qua hắn đã đưa cả Mục Dã và Tô Điểm Tình trở lại trong cung, có lẽ hai người họ ở cùng nhau.
Tuy nhiên, chỉ có Mục Dã đến.
Trong mắt hắn lóe lên một cảm xúc phức tạp.
Ngay lập tức cảm xúc này đã được giấu kín trong sâu thẳm.
Tần Lam Nguyệt bắt được động tác của Đông Phương Lý, hòn đá chặn trong lòng nàng càng thêm nặng nề.
Dưới tác dụng của hòn đá lớn, ngực nàng bị ép đến phát đau.
Nàng tự cười nhạo mình.
Cuối cùng thì huynh ấy cũng không buông bỏ được Tô.
đều có thể tha thứ, có thể dễ dàng nhận được sự thương hại.
Mà nàng, cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa thì cũng phải tự làm tự chịu.
“Phụ hoàng, dù sao thì hai thái giám đó đều là người của Công chúa Mục Dã, tách ra thẩm vấn cũng có thể tránh được sự nghi ngờ.” Tâm trạng Tần Lam Nguyệt không tốt, giọng nói của nàng càng lạnh lùng hơn: “Chuyện này không có gì không thích hợp đúng chứ?”
Hoàng đế cảm thấy có lý nên đã chấp thuận.
Một tên thái giám đi vào trước, run rẩy nằm sấp trên mặt đất: “Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng thượng”
“Ít nói nhảm đi.” Hoàng đế sốt ruột ngắt lời: “Nói cho trẫm biết, người và Thất vương phi có xung đột gì.”
“Vâng.” Tiểu thái giám rùng mình: “Không biết Thất vương phi dắt một con ngựa từ nơi nào về, Vương phi kiên quyết muốn xông vào cho nên nô tài ngăn cản.
Thất vương phi tức giận cắt đứt ngón tay của nô tài.”
Tần Lam Nguyệt chế nhạo, quả nhiên giống như nàng dự đoán, khẩu cung của tên tiểu thái giám này đã được thống nhất từ trước.