Mục Dã từ một tiểu nha đầu giờ đây đã trở thành một đại cô nương.
Nhưng sự tàn nhẫn và khát máu của nàng ta vẫn không hề thay đổi.
“Ngươi cảm thấy nên trừng phạt như thế nào?” Hoàng để đẩy vấn đề về phía Tần Lam Nguyệt.
Tần Lam Nguyệt cung kính hành lễ: “Thưa phụ hoàng, có lửa thì mới có khói nên công chúa Mục Dã chịu phạt nặng hơn nhi thần thì mới phải lẽ.
Theo nhi thần thấy thì phải phạt đánh một trăm roi, làm gương khiển trách” Đông Phương Lý rũ mắt nhìn xuống.
Mục Dã đã bị hành hạ một ngày một đêm, giờ lại chịu đánh một trăm roi, cho dù thân thể nàng ta có khỏe mạnh, thì cũng phải mất đi nửa cái mạng.
Mục Dã đánh Bạch Mai, Tần Lam Nguyệt mượn tay phụ hoàng trừng phạt Mục Dã, ăn miếng trả miếng.
Nữ nhân này đúng là không bao giờ để mình phải chịu thiệt.
“Hoàng thượng, tuyệt đối không được.” Trinh phi nghe thấy những gì Tần Lam Nguyệt nói, sắc mặt lập tức trắng bech.
“Nếu còn đánh một trăm roi nữa thì Mục Dã sẽ chết mất.
Con bé là con của chúng ta, người nhẫn tâm nhìn con chúng ta đang sống sờ sờ bị đánh đến chết sao?”
“Trinh phi nương nương, mạng của công chúa thì coi là mạng còn mạng của nha hoàn thì không phải là mạng sao?” Tần Lam Nguyệt cất giọng thâm sâu nói: “Ta làm việc có lỗi, ta đã thừa nhận lỗi sai của mình và chịu phạt, vì sao Mục Dã lại không thể?”
“Ngươi!” Trinh phi sớm biết mình vốn không cãi lý được với Tần Lam Nguyệt, nhưng lại thấy xót Mục Dã, tức đến mức đau buốt cả lồng ngực.
“Nàng thực sự đã chiều hư Mục Dã rồi” Hoàng đế nói.
“Nếu Trẫm đã quyết định xử phạt công minh, thì Mục Dã cũng phải chịu phạt, đánh một trăm roi”
Trinh phi nghe thấy Hoàng thượng ban lệnh, suýt nữa thì ngất đi.
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, đã ban lệnh phạt thì chắc chắn không thể tránh được.
Bà ta quỳ rạp xuống đất, vừa khóc lóc vừa cầu xin: “Hoàng thượng, thần thiếp xin được chịu phạt thay cho Mục Dã”
“Phụ hoàng, nhi thần thấy làm như vậy là không phải phép.” Tần Lam Nguyệt nói: “Biết sai mà sửa mới là điều quan trọng nhất.
Nếu như để Trinh phi nương nương chịu tội thay, Mục Dã vẫn không biết được mình đã sai ở đâu chẳng phải sẽ uổng phí tâm cơ của phụ hoàng sao?”
“Nhin thần cho rằng, giáo dục là chính, trừng phạt là phụ.
Chim non nếu lúc nào cũng chui rúc trong lòng mẹ thì vĩnh viễn không thể sải cánh tung bay được.
Hoàng đế gật đầu.
Sau chuyện năm năm trước, ông ta trách cứ Trinh phi không dưới một lần rằng phải dạy bảo Mục Dã cho tốt.
Tuy nhiên, Trinh phi lúc nào cũng chỉ biết cưng chiều còn Mục Dã thì vẫn tàn nhẫn và máu lạnh như xưa.
Nếu như là vương triều Đông Lục nhỏ yếu của năm năm về trước, trong khi lúc đó thế binh lực của Bắc Lục lại vô cùng mạnh mẽ, thì e rằng ngay cả phụ hoàng như ông ta đây Mục Dã cũng không thèm nể nang gì.
“Trinh phi, nếu như nàng dám cản một lần thì sẽ đánh thêm mười roi” Giọng Hoàng đế lạnh lùng.
“Người đâu, hành hình”
Hai thị vệ tiến vào, tới trước mặt công chúa Mục Dã.
Mục Dã không ngờ Hoàng thượng thật sự sẽ đánh nàng ta, trợn to mắt nhìn: “Phụ hoàng, người dựa vào đâu mà đánh nhi thần”
“Nhi thần thật sự không làm sai gì cả, chỉ là ba con nha đầu hèn mọn.
Chết rồi thì thôi, có chuyện gì to tát đầu chứ? Nhi thần là công chúa, còn bọn họ chỉ là nha hoàn mà thôi.
Phụ hoàng, sao người có thể vì mấy đứa nha hoàn mà đánh nhi thần chứ? Như vậy không công bằng”
“Giải đi.” Một chút thương xót cuối cùng trong lòng Hoàng đế dường như cũng tan biến hết.
Yêu dân như con, là điều mà từ trước tới nay ông ta luôn tin tưởng và làm theo.
Những gì Mục Dã nói chẳng khác nào tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta.
Nếu như không giáo huấn, chưa biết chừng sau này sẽ làm ra những chuyện mà cả thiên hạ đều oán trách.
Mục Dã liều mạng giãy dụa, nàng ta đã bị hành hạ một ngày một đêm, đã kiệt sức không chịu nổi từ lâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị thị vệ kéo ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài đã vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Trinh phi cuống quýt chạy ra, trơ mắt nhìn từng roi một đang đánh xuống người Mục Dã, lòng đau như cắt, hai mắt khế nhằm lại, hôn mê bất tỉnh.