Phía bên trong đại điện, bầu không khí im bặt như ve sầu mùa đông.
Hoàng hậu cũng không dám hé miệng nói thêm nửa lời, vì sợ sẽ liên lụy đến bản thân.
Hoàng đế đã thấu hết những biểu hiện của Hoàng hậu trong mắt.
Ngón tay vô thức đặt trên quai ghế, khẽ nhắm mắt lại.
Vẫn chưa thể động tới Tô gia nên cũng không thể động tới Tô Hoàng hậu.
Một khi đã động tới Tô gia, thế cân bằng đang được duy trì sẽ bị phá vỡ.
Vì chút chuyện nhỏ này mà phá vỡ thế sự cân bằng thì thật không đáng.
Nhưng, Hoàng hậu và Tô Điểm Tình mưu toan gây xích mích giữa con cháu trong hoàng thất, nếu như không trách phạt, e là sau này càng ngày càng không coi ai ra gì táo tợn hơn.
Sau khi một loạt các quan hệ lợi ích hiện lên trong đầu, ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Hoàng hậu, nàng cũng có trách nhiệm.
Từ hôm nay trở đi cho đến đêm trừ tịch, nàng phải ở trong cung chép kinh, không có lệnh của trẫm thì không được phép ra khỏi cửa.
Việc của hậu cung, để Hoàng quý phi tới giúp nàng”
Trong nháy mắt sắc mặt Hoàng hậu trở nên trắng bech.
Hoàng quý phi vẫn luôn có ý đồ bất chính với bà ta.
Nữ nhân kia từng giờ từng khắc trôi qua lúc nào cũng muốn kéo bà ta xuống khỏi ngôi vị Hoàng hậu, chỉ hận không thể đem bà ta ra róc xương róc thịt.
Bây giờ, Hoàng thượng lại muốn nữ nhân đó đến giúp bà ta quản lý hậu cung.
Điều này chứng tỏ, Hoàng thượng đang có ý định muốn phế hậu rồi.
Vị trí Hoàng hậu này, nếu như không phạm phải sai lầm gì quá lớn thì sẽ không thể tùy ý phế truất.
Trừ khi, Tô gia bị lật đổ.
Hoàng thượng tỏ thái độ như vậy với bà ta, rõ ràng là đã có ý đồ với Tô gia.
Nếu như Tô gia bị lật đổ, thì bà ta cũng sẽ liên luỵ theo, đến lúc đó…Hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, máu nóng dâng trào, trước mắt chỉ còn màu đen kịt, người mềm nhũn ra rồi ngã quỵ xuống đất.
Ánh mắt Hoàng đế vẫn lạnh lùng như vậy.
Hoàng hậu tính tình đa nghi, phạt cấm túc chép kinh đơn giản, cũng bị bà ta phóng đại lên, nghĩ tới chiều hướng xấu nhất.
Mượn cơ hội này để đám người Tô gia biết điều tiết chế lại một chút cũng tốt.
“Phế truất tước hiệu công chúa của Tô Điểm Tình, giáng xuống làm quận chúa.” Ông ta tiếp tục nói: “Không có lệnh triệu kiến không được phép bước nửa bước tới hoàng cung”
Sau khi lệnh trừng phạt được ban bố, Tần Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Tô Điểm Tình và Hoàng hậu không phải gánh chịu nỗi đau đớn xác thịt, nhưng hai người này tính tình đa nghi, nhất định sẽ trong lòng sẽ tự dằn vặt không thôi, vậy coi như nàng cũng xả được cục tức trong lòng.
Cũng đạt được mong muốn, trừng phạt Mục Dã.
Chỉ duy có điều, nàng không thoát được lệnh phạt năm mươi roi.
Nhưng tính trước tính sau, thì đây cũng là kết quả tốt nhất rồi.
“Nhi thần xin phép đi lĩnh roi” Nàng hành đại lễ với Hoàng đế.
“Phụ hoàng” Đông Phương Lý nói: “Chuyện này xảy ra tại Thất Vương phủ, là do nhi thần không chăm sóc tốt cho Mục Dã, cũng không ngăn chặn mọi chuyện một cách kịp thời, nên nhi thần đáng phải chịu phạt cùng Lam Nguyệt, đây là điều thứ nhất”
“Thứ hai, nhi thần và Lam Nguyệt tương thân tương ái, thay thê tử chịu tội mới phải đạo làm phu”
Bất chợt Tần Lam Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn.
Phương Đông Lý đang nói nhảm cái gì vậy, hai người bọn họ tương thân tương ái khi nào chứ? “Ngươi muốn chịu phạt thay thê tử của mình?” Hoàng để nheo mắt nói.
“Lão phu cũng nguyện ý chịu phạt thay tiểu sư muội.
Lục Cận đứng lên, hào hứng nói.
“Lão tổ tông của tôi ơi, ngài đừng nhúng tay vào nữa.
Sắc mặt Lục Tu tối sầm ấn Lục Cận xuống.
“Vâng thưa phụ hoàng, thay thê tử chịu tội, là điều nhi thần không thể thoái thác” Giọng của Đông Phương Lý kiên định: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tuy Lam Nguyệt có hành vi trái với lẽ thường, nhưng mỗi hành động của nàng đều có nguyên nhân cả.
Mà nguyên nhân đều do nhi thần không sắp xếp ổn thỏa.
“Xin phụ hoàng đáp ứng”
Hoàng đế không nghĩ tới người lạnh mặt lạnh lòng như
Lão thất lại có thể nói ra những lời này.
Ông ta trầm mặc một hồi: “Nếu như ngươi một lòng muốn chịu tội thay cho nàng ấy, vậy cũng được, nhưng trầm có một điều kiện.