Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 301: Chương 301





“Không biết xấu hổ”
Bầu không khí vừa dịu xuống đôi chút đã vì mấy người ồn ào mà căng thẳng trở lại, chuyện có liên quan vừa được nhắc đến, nhóm người quá khích đã đồng tâm hiệp lực chĩa mũi dùi về phía nàng.

Bọn họ không chút lưu tình trộn lẫn cảm xúc của chính mình vào trong đó, ngươi một câu ta một câu, trông chốc lát, Tần Lam Nguyệt đã bị những lời ác ý đó công kích cho không còn nguyên vẹn.

Tần Lam Nguyệt sợ nhất là chuyện ồn ào, nhất là còn bị một đám người vây quanh mắng chửi như vậy, huyệt Thái Dương của nàng nhảy lên, đầu đau khinh khủng.

Nàng vốn chỉ định giáo huấn tiểu nha đầu Tô gia một chút, cũng không có ý gì khác.

Không hiểu sao lại bị một đám fan cuồng vây quanh mắng chửi, kích thích con giận của nàng.

Nàng đổ bột phấn ngứa vào trong tay áo.

Tìm một cơ hội thích hợp cho luồn gió qua tay áo, gió thổi đến đâu, bột phấn ngứa cũng bay ra đến đó.

Không bao lâu sau, bọn người đang nhiều chuyện bỗng xôn xao lo lắng.

“Chuyện gì đây? Ngứa quá.

“Ta cũng thế.



“A a a, tại sao lại ngứa như vậy?” Bọn họ gãi như điên, móng tay gãi ra những vệt máu đỏ.

“Là nàng ta, chắc chắn là nàng ta” Có người một tay gãi cổ, một tay chỉ vào Tần Lam Nguyệt, “Là nàng ta hạ độc chúng ta.


Lời này vừa phát ra, những người đang vây xung quanh Tần Lam Nguyệt vội lui lại.

Tần Lam Nguyệt nhân cơ hội lui ra chỗ trống, cười lạnh, “Trong đầu các ngươi đều là cỏ sao? Người khác nói gì các ngươi cũng tin à?”
“Ta ở ngay dưới mí mắt các ngươi, có thể làm được gì chứ? Ngược lại, vừa rồi vị tiểu thư áo vàng này lấy thứ gì ra từ trong tay áo, mắt các ngươi không mù, hẳn đều có thể nhìn thấy”
Mọi người nhìn nhau.

Thật sự sau khi có không ít người nhìn thấy Tô Điểm Sương lấy ra thứ gì đó từ trong tay áo thì bọn họ nổi lên cơn ngứa vô cùng kì lạ.

“Hoá ra là ngươi.

“Thế mà ngươi lại hạ độc bọn ta.

“Thật đáng ghét, vừa rồi ta còn nói giúp ngươi, đúng là mù rồi mà?
Lúc Tô Điểm Sương nhìn thấy một đám người công kích Tần Lam Nguyệt thì vô cùng đắc ý vì không cần ra tay cũng có thể trừng trị nàng.

Không nghĩ tới việc những người một phút trước vẫn còn đang công kích Tần Lam Nguyệt một phút sau đã hung hãng bao vây lấy nàng ta.


Hai vị ma ma một béo một gầy nhìn thấy nàng bị công kích cũng không nghĩ đến chuyện đóng giả người qua đường nữa, một trước một sau bảo vệ nàng ta.

“Chà, thì ra là cũng một bọn sao.

“Ta đã nói rồi, hai người kia cũng không tốt đẹp gì đâu”
“Thuốc giải, mau đưa thuốc giải đây”
Mấy người dính bột phấn ngứa càng gãi càng ngứa, bọn họ chỉ muốn thuốc giải, không quan tâm đến cái gì khác nữa, kéo hai người phụ nữ một béo một gầy ra, túm lấy Tô Điểm Sương, định tìm thuốc giải ở trên người nàng ta.

Tô Điểm Sương từ trước đến giờ chưa từng trải qua chuyện như vậy, gào thét chói tai phản kháng.

Nàng ta càng phản kháng, những người kia càng cảm thấy nàng ta có tật giật mình, người thì túm tóc nàng ta, người lại túm hai tay nàng ta vào một chỗ.

Một lúc sau, mặt nạ của Tô Điểm Sương bị kéo ra, tóc tai bị vò cho tán loạn, trên mặt cũng bị móng tay cào xước mấy vệt dài, trông vô cùng chật vật.

“Các ngươi đừng làm vậy nữa, mau cứu người.

Nữ quản sự không nghĩ rằng chuyện sẽ thành ra như vậy, vội vàng gọi người kéo bọn họ ra.

Tần Lam Nguyệt rũ mắt.

Hướng phát triển của chuyện này đã thay đổi, không thể để họ tiếp tục làm loạn được nữa.

“Quản sự, mang chậu nước đến đây.


“Hoa Thụ, mang chậu nước đến đây” Một giọng nói lười nhác tuyệt đẹp vang lên cùng giọng nói của nàng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.