Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 303: Chương 303





Tần Lam Nguyệt chau mày, giương mắt nhìn bộ dạng của hắn ta.
Lần này, không hề có cảm giác bị nhiếp hồn.
Nam nhận trước mắt này tướng mạo tuấn tú nhưng so với Đông Phương Lý thì vẫn còn kém.

Tinh thần không bị nhiếp hồn khống chế, trong lòng nàng cũng bình thản không gợn sóng, giọng nói cũng thản nhiên: “Xin lỗi, ta đang vội, không làm phiền nữa”
“Ngươi còn muốn chạy?” Xiêm y của Tô Điểm Sương bị xé rách không còn ra hình dạng gì, trên mặt cũng bị cào rách, giọng nói sắc bén.
“Đủ rồi đấy!” Tần Lam Nguyệt quát to: “Chấm dứt trò khôi hài này đi.
Mặt Tô Điểm Sương đã bị phá huỷ, có rất nhiều người đã nhận ra nàng ta.
Trận hỗn loạn này đã vượt ra khỏi sự khống chế, không thể nào tiếp tục chuyển biến xấu được nữa.
Hiển nhiên lâu chủ không ngờ tới nàng lại cự tuyệt lạnh lùng như vậy, hắn ta trầm mặc một lúc: “Hoa Thụ, lấy thuốc mỡ tốt nhất đưa cho vị cô nương này trị thương”
Sau đó lại quay sang Tân Lam Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Tại hạ có đôi lời muốn nói với cô nương, cô nương có thể đi lên lầu nói chuyện được không?”

Tần Lam Nguyệt đang muốn cự tuyệt thì cảm nhận được có một ánh mắt đáng sợ ở đằng sau.
Giống như ánh mắt của một con hổ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng có cảm giác, nếu như cự tuyệt nam nhân này, sợ là sẽ không bước ra khỏi Minh Nguyệt Lâu được.
Sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định đi lên lầu tìm kết quả.
“Vinh hạnh được nghênh đón cô nương, đúng là phúc đức ba đời, xin mời.

Lâu chủ đi phía trước, đến cuối cầu thang thì quay đầu lại nở một nụ cười hào hoa phong nhã với mọi người: “Mấy người đều là mỹ nhân, dù thế nào cũng không nên động thủ.
Mọi người bị nụ cười này làm chấn động giống như hoa đào nở, mồm năm miệng mười mà cam đoan.

Nữ quản sự thấy sự việc đã yên ổn, sau đó tặng cho bọn họ một lễ vật nhỏ.
Tô Điểm Sương phải chịu thiệt nhiều nhất, tuổi còn nhỏ tính tình lại nóng vội, lúc này tức giận đến mức mặt mày tái mét, nghiến răng nghiến lợi muốn băm thây mọi người thành từng mảnh.
Những người có thể lên lầu hai, không phú thì quý nhưng đại đa số đều không vượt qua được Tô gia.
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của lâu chủ, trong lòng đã mãn nguyện, cũng biết lâu chủ sẽ không xuất hiện nữa, ở lại đây có khi lại bị Tô Điểm Sương cắn trúng.

Sau khi cầm lấy thuốc bôi ngoài da thì lần lượt rời đi.
Tân Lam Nguyệt đi theo lâu chủ lên lầu cao nhất.

Trong phòng tại lầu cao nhất, tất cả đồ vật đều là màu trång.
Vừa bước vào liền có cảm giác lạnh lẽo giống như đi vào động băng.
“Lâu chủ rất thích màu trắng sao?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Màu trắng tuyệt đối không chấp nhận được sự bẩn thỉu, chỉ một chút bẩn cũng có thể nhận ra được, vô cùng thuận tiện.


Lâu chủ nói: “Ngoài việc này ra, ta họ Bạch tên Bạch Lâm Uyên, cho nên có sự yêu thích đặc biệt đối với màu trắng.

Quý danh của cô nương đây là?”
Tần Lam Nguyệt chau mày quan sát một lúc.
Trong căn phòng màu trắng này tràn ngập sự lãnh đạm lại có mùi vị của sự kỳ quái.
Nàng không dám tiến lên phía trước, chỉ dừng lại một chỗ ở bên ngoài, thản nhiên nói: “Ta họ Tần.”
“Tần cô nương, mời uống trà.” Hắn ta rót một ly trà đưa cho nàng.
Tần Lam Nguyệt nhìn chén trà ở phía xa xa, chau mày khi ngửi thấy mùi trà bay tới.
Rất rõ ràng, trong ly trà này có trộn lẫn thứ gì đó.
Giọng của nàng lạnh như băng: “Bạch lâu chủ, người có ý gì?”
“Hử?” Bạch Lâm Uyên nhưởng mi: “Tần cô nương có ý gì?”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi không cần phải vòng vo? Tần Lam Nguyệt nói: “Ta không muốn nghĩ quanh có lòng vòng, cũng không muốn thăm dò lẫn nhau với người.

Có gì thì cứ nói thẳng, người gọi ta lên đây là muốn làm cái gì?”

Bạch Lâm Uyên nheo mắt lại.
Từ khi nàng bắt đầu sử dụng bột ngứa, hắn ta đã cảm thấy nàng không hề bình thường, không ngờ phản ứng của nàng lại năm ngoài dự đoán của hắn ta.
Hắn ta ngồi một bên lười biếng: “Ta không hiểu rõ ý của Tân cô nương”
“Ta không nên gây ra sự hỗn loạn.

Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng chuyện này không phải là ta nhận lỗi, ta là đang ám chỉ phía người khởi xướng mà thôi.

Oan có đầu nợ có chủ, nếu lâu chủ muốn truy cứu trách nhiệm thì vẫn nên điều tra rõ ràng sẽ tốt hơn”
“Mấy chuyện nhỏ nhặt này, ta chưa bao giờ bận tâm.

Giọng của Bạch Lâm Uyên chứa đầy sự mê hoặc: “Cô nương thông minh như vậy, không bằng đoán thử xem vì sao ta lại mời cô nương lên lầu?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.