Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 317: Chương 317





Tuy nhiên, người vây xem chỉ đứng xem và chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng trước sau vẫn không có ai đứng ra.
Bên cạnh nha hoàn kia là một người đang nằm trên chiếu, trên người phủ một chiếc chăn dày.
Sắc mặt người trong chiếc chăn trắng bệch, mùi máu tanh là từ người nàng ta phát ra.
“Vị đại ca, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Lam
Nguyệt kéo một người và hỏi.
“Cỗ xe ngựa đó đột nhiên bị hỏng, người trong xe ngựa lại mắc bệnh.

Sao lại không đợi người đến sửa xe ngựa chứ?” Một nam nhân nổi: “Có người đã mời đại phu tới, nhưng đại phu vừa nhìn đã đóng cửa lại.”
Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
Nhìn xe ngựa và nha hoàn không giống những người bình thường.
Có nhiều người tới lui như vậy, tại sao đến một người tới giúp đỡ cũng không có?
Khi nàng hỏi đến vấn đề này, nam nhân nhiệt tình trả lời đó liếc nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc, lắc đầu rồi im lặng rời đi.
Tần Lam Nguyệt có chút khó hiểu.

Dân tình ở đây cũng quá tệ.
Nàng nắm chặt tay, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy: “Cô nương, có thể để ta khám giúp cho phu nhân nhà ngươi được không?”
Nha hoàn không ngừng thút thít, nhìn Tần Lam Nguyệt hoài nghi: “Ngươi sao?”

“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta cũng coi là một đại phu.

Tần Lam Nguyệt nói: “Để ta xem thử còn tốt hơn là cứ ở đây suốt như vậy.
Sau khi Tần Lam Nguyệt chủ động lên tiếng, đám người đang xem náo nhiệt bắt đầu xì xào bàn tán.
Tiếng nói của bọn họ thấp đến mức nàng không thể nghe ra được gì.
Cảm thấy không giống những lời tốt đẹp.
Tần Lam Nguyệt cũng không đoái hoài đến chuyện đó, nàng cầm cổ tay người bệnh, hơi kinh ngạc: “Phu nhân nhà người đang mang thai?”
“Đúng vậy.” Nha hoàn kia nói: “Đã gần sáu tháng rồi”
“Có thể vén chăn lên để ta xem một chút được không?” Vẻ mặt Tần Lam Nguyệt dần trở nên nghiêm túc.
Nha hoàn nhìn các nam nhân xung quanh, cắn môi.
“Thôi vậy, để ta sờ thử xem” Tần Lam Nguyệt đưa tay vào trong.
Sản phụ bị sưng phù khá nhiều.

Cả người đều bị sưng phù.
Nàng sờ vào một số bộ phận trọng yếu, thầm nói không tốt.
“Phu nhân nhà ngươi đã bị sưng bao lâu rồi? Bình thường có triệu chứng gì không?”
“Từ khi bắt đầu mang thai đã bị sưng, toàn thân sưng phù, không thể mang giày được” Nha hoàn nói: “Phu nhân thường xuyên đau đầu, choáng váng, không nhìn rõ mọi vật.


Cũng đã đến rất nhiều đại phu khám qua nhưng không có cách chữa, họ chỉ kê một ít thuốc dưỡng thai.
“Thuốc nàng ta uống có trong xe ngựa không?”
“Có.” Tần Lam Nguyệt mở túi thảo dược ra ngửi, bên trong chỉ là một số thuốc dưỡng thai thông thường.
Nếu là nữ nhân mang thai bình thường, xe ngựa đột nhiên bị hỏng sẽ bị chấn động và hoảng sợ, nhiều nhất sẽ thấy màu đỏ và có triệu chứng sẩy thai, nếu lắc lư không mạnh chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại.

Sản phụ này khá đặc biệt.
Từ tình trạng cơ thể và các triệu chứng có thể phán đoán, nàng ta bị tăng huyết áp do thai nghén.
Nếu là tăng huyết áp nhẹ do thai nghén, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, ăn uống hợp lý và điều trị bằng thuốc thì có thể thuyên giảm.

Tuy nhiên, sản phụ này là người mắc bệnh tăng huyết áp nặng do thai nghén.
Nữ nhân mang thai bị đau đầu chóng mặt, chứng tỏ mô não bị ảnh hưởng, mất thị lực trong thời gian ngắn cho thấy võng mạc bị bong ra, co giật và hôn mê chứng tỏ tim đang suy kiệt.

Ngoài ra, từ mạch tượng cho thấy, gan thận cũng bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau, tình trạng nguy hiểm.
“Nhất định phải tìm một nơi ấm áp.

Tình hình của nàng ta rất không ổn” Tần Lam Nguyệt đứng lên.
Nàng đi xuyên qua biển người, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Đông Phương Lý trong xe.
Đông Phương Lý giả vờ như không quen biết nàng, ngoảnh đầu sang một bên.
Trán Tần Lam Nguyệt giật giật.

Tên này lại đang tỏ vẻ kỳ quặc gì vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.