Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 319: Chương 319





Cơn giận dữ của Tần Lam Nguyệt bị chặn lại, không thể phát ra, nàng chỉ có thể hung hăng cắn hắn một cái.

Đông Phương Lý rất đau nhưng không chịu buông nàng ra.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, giống như đang xoa diu.

Tần Lam Nguyệt cũng không nhẫn tâm dùng lực cắn mạnh lần nữa, nàng nhắm mắt lại.
“Nàng đúng là đồ ngốc.

Một lúc sau, Đông Phương Lý mới buông nàng ra, bất lực thở dài: “Ta chỉ muốn nhắc nhở nàng tình hình không đủng, sao nàng lại lôi ra nhiều chuyện không liên quan ra như vậy?”
“Là huynh chế giễu ta trước.

Tần Lam Nguyệt quay lưng về phía hắn.

“Nếu ta không nhìn nhầm, đây chính là xe ngựa của người nhà Lôi An Hầu, nữ nhân mang thai này, chắc là Lôi An Hầu phu nhân.

Đông Phương Lý nói: “Ta khuyên nàng không nên đi giúp đỡ, giả vờ không thấy là tốt nhất.”
“Lôi An Hầu?” Tần Lam Nguyệt không có ấn tượng gì: “Mối quan hệ của hắn ta không tốt sao?”
“Không chỉ không tốt mà còn tiếng xấu bên ngoài nữa.
Đông Phương Lý giải thích: “Chính thất của Lôi An Hầu là một vị tiểu thư khuê các hiền thục, cầm kỳ thi họa đều thành thạo, lúc ở thành Văn Kinh cũng được xem là tài nữ nổi tiếng.

Nàng ấy là thanh mai trúc mã của Lỗi An Hầu, sau khi kết duyên phu thê, trai tài gái sắc, phu xướng phụ tùy, đã truyền thành một giai thoại”
“Ai ngờ, thành thân chưa đầy ba năm, Lôi An Hầu đã cưới một tiểu thiếp xinh đẹp, tiểu thiếp đó thủ đoạn độc ác, luôn muốn hành hạ chính thê và hài tử đến chết.

Lỗi An Hầu biết việc này nhưng lại bỏ mặc không quan tâm.

Chỉ tuyên bố với bên ngoài là chết bất đắc kỳ tử.
“Sau này, đệ đệ của chính thể cảm thấy kỳ lạ, sau khi điều tra chân tướng, đã vạch trần những chuyện này, chỉ trích Lỗi An Hầu sủng ái thê thiếp làm hại chính thất, ồn ào đến phụ hoàng bên đó.

Phụ hoàng vô cùng kinh ngạc, cắt đi tước vị và chức quan của hắn ta, giáng xuống làm thứ dân.

Sau này, nãi nãi của Lôi An Hầu đứng ra cầu xin Thái hậu, Thái hậu mềm lòng, mới giữ lại tước vị của hắn ta “Lôi An Hầu đó không những không hối cải mà còn muốn đưa tiểu thiếp độc ác đó lên vị trí chính thất.

Chuyện này được lan truyền rộng rãi ở thành Văn Kinh.

Thêm vào đó, tính cách của chính thê rất tốt, thường xuyên làm việc thiện, người nhận được ân huệ đều rất biết ơn nàng ấy.


Một truyền mười, mười truyền một trăm, Lôi An Hầu trở thành kẻ bạc tình nổi tiếng, bị người người phỉ nhổ”
“Tiểu thiếp đó, chính là nữ nhân mà nàng muốn giúp đỡ” Đông Phương Lý lạnh lùng nói: “Bây giờ nàng có thể biết được tại sao bách tính đứng nhìn mà không giúp đỡ rồi? Đây là quả báo kiếp này.
“Đi thôi, đừng dính dáng đến loại người này nữa.

Tần Lam Nguyệt có chút do dự.
Theo lời nói của Đông Phương Lý, nữ nhân này thủ đoạn độc ác, chết một vạn lần cũng không đủ.
Nhưng nếu như thấy chết không cứu, nàng sẽ không yên tâm.

Nếu như cứu, có thể sẽ gây ra một trận náo loạn.
Hai lựa chọn thật khó xử.
Đông Phương Lý nhìn thấy bộ dạng rối rắm của nàng, nói: “Nếu nàng có lòng muốn cứu nàng ta, ta sẽ bảo phu xe mua một chiếc xe ngựa tới.

Dù sao, ta sẽ không đụng tới nàng ta đâu, đừng mơ mộng hão huyền bảo ta ôm nàng ta lên nữa.
Hắn uy nghĩ một chút rồi lại nói: “Hay là như thế này, chúng ta đi đến Trầm Hương Lâu, để người của Trầm Hương Lâu đưa người trở về.


Nếu nàng bằng lòng ra tay thì cứu chữa ở Trầm Hương Lâu.

Nếu có chuyện gì xảy ra thì đã có Nhị ca gánh vác”
Tần Lam Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, còn có một người ca ca như vậy sao? “Lôi An Hầu tình tình phóng khoáng nhưng khi nhìn thấy Nhị ca thì giống như bộ dạng chuột gặp mèo vậy.

Hắn ta bị Nhị ca đánh đến sợ hãi, tuyệt đối không dám đến Trầm Hương Lâu soi mói đâu.” Đông Phương Lý giải thích: “Hơn nữa, những quán trọ khác cũng sẽ không tiếp nhận nàng ta”
Tần Lam Nguyệt biết Đông Phương Lý có thể sắp xếp hợp lý nhất trong thời gian ngắn nhất, nàng gật đầu: “Đông Phương Lý, nếu nữ nhân này dám lấy oán báo ơn, ta sẽ.”
“Nàng đừng làm bẩn tay mình.” Đáy mắt Đông Phương Lý xuất hiện băng lạnh: “Bổn vương đây muốn xem Lỗi An Hầu dám làm cái gì”
“Đúng rồi, Lỗi An Hầu và Tam huynh là bạn thân, nàng biết chuyện này không?”
“Ồ? Ông trời phân loại rác tốt thật đẩy, thật đáng khen ngợi.” Tần Lam Nguyệt cười chế giễu.
“Đông Phương Lý, vừa rồi ta đã tùy tiện trút giận lên huynh, thật xin lỗi.” Nàng ôm cổ của hắn, thưởng cho hắn một câu: “Huynh đừng để trong lòng nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.