Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1012



Chương 1012

Ai ngờ lại nghe Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng hỏi thăm: “Nếu nương nương trong cung cũng ở đây, vậy bọn ta cũng không tiện ở lại đây lâu, cáo từ”

Chân Triệu Khương Lan run rẩy, xém chút nữa thì ngã nhào.

Nương nương trong cung?

Hắn hoàn toàn quên mất rồi, thế mà lại coi nàng là phi tần của Lý Mặc.

“Thần vương điện hạ xin dừng bước” Rõ ràng Lý Mặc cũng nghe được câu đó, không nhìn được cười lớn, biểu cảm nhiều thêm nét bông đùa.

“Thần vương điện hạ cảm thấy vậy, cũng khó có được cơ hội thế này, nhân tiện trẫm giới thiệu với điện hạ một chút. Vị này không chỉ là một hậu phi bình thường, mà là vị hoàng hậu tương lai mà trãm chọn.”

Thậm chí đến phản bác lại câu này Triệu Khương Lan cũng quên mất, nàng ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Đám người Đông Dương nghe thấy câu này mà hít sâu một hơi, không dám tin nhìn Triệu Khương Lan.

Hoàng hậu tương lai?

Cái tên bệ hạ này sao dám nói mấy lời đó vậy, đúng là kinh người quá đáng!

Tiểu Dương nắm chặt bàn tay, nhịn không được chất vấn: “Chắc là bệ hạ đang nói đùa rồi, vị này là vương phi của Thịnh Khang, từ khi nào thì thành hoàng hậu của Vinh Dương các người rồi! Lỡ như để người ngoài nghe thấy không biết sẽ hiểu nhầm thành cái dạng gì đây”

“Tuy rằng bây giờ chưa phải nhưng rất nhanh sẽ thôi. Không phải Thần vương điện hạ cũng cảm thấy hai chúng ta rất đẹp đôi sao, không thì sao vừa nhìn một cái đã cho rằng nàng là phi tần của trẫm thế?”

Mộ Dung Bắc Uyên có chút mơ màng nhìn Triệu Khương Lan thêm một lần nữa.

Ai ngờ lại thấy nữ nhân này đang nhìn chăm chằm mình, giống như bị ngạc nhiên đến cùng cực, ngập ngừng như muốn nói gì đó.

Rất kì lạ.

Nhưng nàng là vương phi của Thịnh Khang sao?

Sao có thể chứ, Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ một chút, hắn không nhớ ra Thịnh Khang có vị vương phi nào trông thế này cả.

Sự nghi ngờ của Mộ Dung Bắc Uyên quá rõ ràng, tất cả mọi người có mặt ở đó lại càng hiểu thấu.

Hắn đã quên tất cả rồi.

Triệu Khương Lan từ trong đau đớn tỉnh táo lại, bỗng nhiên lên tiếng: “Liệu Thần vương điện hạ có còn nhớ tới một nữ nhân tên là Triệu Khương Lan”

“Triệu Khương Lan..” Hắn nhỏ giọng nhớ lại một lần, vài giây sau chầm chậm lắc đầu: “Thứ lỗi, chưa từng nghe qua”

Lý Mặc nghe thấy vậy ha ha cười lớn: “Không sao, không sao. Thần vương không cần để trong lòng đâu, chỉ là một người không có tiếng tăm gì thôi”

Mộ Dung Bắc Uyên không ở lại lâu, hắn đem theo một hàng người rời khỏi đây.

Đợi hẳn rời đi, Triệu Khương Lan đưa tay ra vịn vào bàn, để đôi chân mềm oặt không ngã ngồi xuống đất.

“Nàng xem, hắn ta đúng là không nhớ gì nữa thật rồi kìa. Đến cả tên của nàng hắn cũng cảm thấy lạ lãm. Đã thế này rồi vẫn còn cố gắng kiên trì, tội tình gì chứ?”

“Bây giờ ta cảm thấy, cho dù để nàng tiễn hắn về cũng chẳng sao cả. Dù gì hắn cũng chẳng còn nhớ gì nữa rồi, đợi đến khi nàng trở thành công chúa của Thịnh Khang, lấy danh nghĩa hòa thân gả cho ta, không phải hắn còn phải tận mắt chứng kiến cảnh đó sao. Nghĩ tới đây, cũng kích thích ghê đó không phải sao?”

Triệu Khương Lan giận dữ liếc nhìn hắn: “Ngươi sẽ không được như nguyện đâu.”

“Đợi nàng trở về Thịnh Khang, rồi sẽ biết được kết quả thôi. Xem xem người phụ hoàng mà nàng kính trọng kia có sẵn lòng bảo vệ nàng không, hay là để bảo toàn đại cuộc, hi sinh một mình nàng, đổi lấy thiên hạ thái bình. Hân Nhi, ta sẽ ở đây, đợi nàng chủ động tới tìm ta”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.