Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1033



Chương 1033

Mộ Dung Bắc Hải hít một hơi thật sâu: “Khương Lan, huynh sẽ đi tìm phụ hoàng để nói chuyện, khuyên người thay đổi ý định của mình”

Triệu Khương Lan giật mình, mặc dù lúc này, nàng rất rõ cho dù Mộ Dung Bắc Hải có ra mặt thì cũng chưa chắc đã có thể thay đổi được điều gì.

Thế nhưng hắn chịu cố ý vì nàng mà ra mặt thì cũng là đủ lắm rồi.

Hai người đang nói chuyện thì từ bóng chiều tà ở trong các lại truyền đến động tĩnh.

“Vương phi, vương phi, vương gia tỉnh lại rồi”

Triệu Khương Lan mở to hai mắt, nhấc chân lên như muốn chạy vào trong Ai ngờ còn chưa chạy tới được cửa thì đã bị Tân Khâm ngăn lại: “Mời Vương phi dừng bước”

“Tránh ra, để cho bổn cung vào trong đó!”

Tân Khiêm một chút cũng không nhúc nhích: “Vừa rồi vi thần đã nhắc nhở vương phi, vương phi cũng đã đồng ý với vi thần rồi. Nếu như điện hạ tỉnh lại, vẫn mong người tránh đi, lập tức theo vi thần tiến cung”

Quả nhiên thái y cùng Chu Khiết họ đều vội vàng tiến vào bên trong, Triệu Khương Lan bị giữ lại ở bên ngoài, chỉ cảm thấy khoảng cách rõ ràng là gần đến như vậy, xem ra lại vô cùng xa xôi.

“Ta sẽ không nói chuyện với hắn, ta chỉ nhìn một chút thôi, cho ta xem tình trạng của hắn. Lỡ nhỡ hắn có chỗ nào không thoải mái thì ta còn biết, ta cam đoan sẽ không nói cho hắn biết về thân phận của mình, như vậy cũng không được sao?”

Tân Khâm hơi thương xót nhìn nàng, nhưng vẫn lắc đầt phi thứ lỗi, hoàng thượng đã dặn dò, thật sự không thể”

Triệu Khương Lan định đẩy hắn ta ra, nhưng sức lực của nàng quá yếu, Tân Khâm lại đang là cao thủ hàng đầu của Thịnh Khang, cũng không phải là người có thể đùa giỡn.

Mộ Dung Bắc Hải chuyển động bánh xe lăn ở sau lưng, nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Khương Lan, trong lòng lại càng đau thêm.

Hắn nhìn Tân Khâm một cái: “Bỏ muội ấy ra, để muội ấy đi vào bên trong”

Tân Khâm mím môi: “Điện hạ, nhưng mà hoàng thượng đã căn dặn, để ngăn ngừa sự cố xảy ra, lúc này nhất định không được để cho Thần vương nhìn thấy vương phi. Đây là chuyện hệ trọng, vi thần thật sự không thể. . “

“Nếu xảy ra chuyện gì, bổn vương sẽ là người chịu trách nhiệm, không liên quan đến ngươi. Muội ấy đi vào cùng với bổn vương, chỉ nhìn Thần vương từ xa, sẽ không đến gần đâu”

Bên kia, Triệu Thanh Nghỉ đã gấp gáp chạy đến đây.

Đợi đến khi chạy tới bên ngoài điện, thị vệ thấy nàng ta thì không ngăn cản, một mạch cho qua.

Xin vương Triệu Khương Lan như bị rút hết sức lực, cả người đứng ngơ ra tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của Triệu Thanh Nghi.

Cuối cùng nàng cũng không nói tiếng nào, dường như đã dự liệu trước được hướng đi của tất cả mọi chuyện.

Từ ngày hôm nay trở đi.

Nàng không còn là nữ chủ nhân của Thần Vương phủ, cũng không còn quyền lợi được bầu bạn ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên nữa rồi.

Lại càng không có tư cách để yêu một ai đó.

“Khương Lan”

Mộ Dung Bắc Hải tiến lên, giữ chặt cánh tay áo của nàng: “Đi theo huynh, huynh đưa muội vào trong”

Trong các vị hoàng tử, người mà Tân Khâm kính trọng nhất là Mộ Dung Bắc Hải.

Vì Mộ Dung Bắc Hải đã cố ý muốn đưa Triệu Khương Lan vào trong, Tân Khâm cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể lùi sang một bên.

Triệu Khương Lan tuyệt vọng ở sát phía sau hắn, phải một lúc lâu sau mới nhớ ra mình phải giúp hắn đẩy xe lăn.

Giờ phút này ở trong điện đang náo loạn cả lên.

Lúc đầu Mộ Dung Bắc Uyên bị người khác phát hiện đã tỉnh dậy là do hắn đã ho khan một tiếng.

Nha hoàn trông coi hắn lập tức kêu lên, làm kinh động đến tất cả mọi người.

Mặc dù đã có đan được giúp gìn giữ thể lực, nhưng mấy tháng nay hắn đều không có ăn uống gì cả.

Cơ thể Mộ Dung Bắc Uyên hơi suy yếu, mở to mắt ra xong thì cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hơi lờ mờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.