Chương 1081
“Mộ Dung Lan, ngươi dám lừa ta! Ta muốn giết ngươi!” Viên hoàng hậu quát lớn: “Câm miệng! Bản thân không nên nết, còn muốn giết ai? Công chúa Nhã Lan là công chúa dưới trướng bổn cung, thân phận của nàng cao quý hơn ngươi, ngươi không tôn kính nàng thì thôi, vậy mà còn dám sai người dưới trướng làm ra những hành vi độc ác mưu hại tính mạng nàng ấy, bổn cung thấy đầu óc ngươi hồ đồ cả rồi!”
Ninh Vân không cam lòng, nói: “Mẫu hậu, người quá thiên vị Mộ Dung Lan. Lúc trước nàng ta nói dối, cắn chặt bảo do Tuyết Nhi gây ra, lật lọng tráo trở đổi trắng thay đen. Giờ còn nói Ngọc Nhi như vậy, rõ ràng là cố ý nhắm vào con mà”
Triệu Khương Lan cười nhạo đáp: “Nhắm vào ngươi? Ta vu oan cho ngươi à? Nào có. Kẻ nghe lệnh của ngươi đến giết ta hẳn vẫn còn đang bị ngươi giấu ở nơi nào đó, cái này chắc không phải giả đâu nhỉ? Đúng, ta lừa ngươi, nhưng chẳng qua vì ta muốn tự bảo vệ bản thân, nếu không, với khả năng đổi trắng thay đen của ngươi thì sao có thể thừa nhận dễ dàng vậy được.”
“Mộ Dung Lan, ngươi sẽ chết không được tử tết Tại sao ngươi luôn phải gây phiền phức cho ta, ta hận chết ngươi!”
“Không phải ta muốn gây phiền phức cho ngươi, mà là từ trước đến giờ, những gì ngươi làm quá lạ lùng, chúng làm cho ta cảm thấy không thoải mái, vậy nên cũng đừng trách tại sao mỗi khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ta đều nghĩ đến ngươi. Về phần ngươi nói ta sẽ chết không được tử tế, Ninh Vân, hiện tại ta là công chúa, là tỷ tỷ của ngươi, ở trước mặt mọi người bị ngươi nguyền rủa như vậy, ngươi không phải đang làm càn à!
Viên hoàng hậu bị những lời này kích thích đến tức giận: “Không tệ!
Ninh Vân, ngươi làm bổn cung quá thất vọng. Người đâu, lôi công chúa Ninh Vân xuống cho bổn cung, cho dù có lật tung hậu cung lên cũng phải tìm ra người tên Ngọc Nhi trong phủ nàng ta, trực tiếp phạt trượng!
Phạt đánh Ninh Vân năm mươi đại bản, cấm túc một năm, không có sự cho phép của bổn cung thì không được rời cung nửa bước, ai cũng không được phép cầu xin cho nàng ta!” Huệ phi nghe hình phạt xong thì sao còn ngồi được nữa.
Bà ta sợ đến mức suýt ngã, gương mặt đầy vẻ cầu xin, quỳ xuống nói: “Đừng mà hoàng hậu nương nương, đánh năm mươi đại bản thì Ninh Vân sao sống nổi đây?”
“Nàng tự làm tự chịu. Lúc nàng ta cho người đẩy công chúa Nhã Lan vào chỗ chết, trong lòng thoải mái, đã từng nghĩ đến người khác sẽ chết chưa”
Huệ phi lắc đầu: “Nhưng nó vẫn còn nhỏ, nó không hiểu chuyện cũng do muội muội dạy không tốt, sau này muội muội nhất định sẽ dạy dỗ thật nghiêm khắc, tuyệt đối không để nó ra ngoài hại người nữa, xin hoàng hậu rộng lòng suy xét!”
Mặt của Viên hoàng hậu vẫn không thay đổi: “Không được. Nàng ta cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, sao còn nhỏ cho được. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu Ninh Vân hại người khác, lúc trước không bị phạt nên đến chết cũng không biết hối cải! Không cho nàng ta chịu chút đau khổ thì sao có thể nhớ kỹ!”
Huệ phi lắc đầu, khóc không thành tiếng: “Muội chỉ có một đứa con gái là Ninh Vân, nếu nó xảy ra chuyện gì thì muội cũng không muốn sống nữa!” Viên hoàng hậu thấy nàng khóc lóc thì phiền lòng, không khỏi nhíu mày.
Ở đây, tiếng tranh cãi vang lên không ngớt, đột nhiên có một đoàn người từ xa đi đến.
Người dẫn đầu không ai khác, chính là Chiêu Vũ đế.
Trên đường đến đây, Chiêu Vũ đế đã nghe qua những chuyện xảy ra, vốn hắn còn đang phiền lòng vì Vũ Vương và Lê Vương vắng mặt trong tiệc yến.