Chương 1088
“Lần trước không phải huynh đã tặng ta vài cái rồi à, sao lại tặng nữa?”
Mộ Dung Bắc Uyên giải thích: “Thật ra hôm đó muội có chọn một cây trâm hoa mai, nhưng muội đi rất vội, Tiểu Dương quên không bọc lại cho muội, ta đành mang tới cho muội. Hôm qua muội rơi xuống nước, ta cố ý đi tìm muội chính là vì muốn đưa cây trâm đó cho muội.”
Triệu Khương Lan giật mình: “Bảo sao, ta cảm thấy sao lại trùng hợi như thế, hại ta còn tưởng do duyên phận được định trước cơ, hóa ra là vì đưa cây trâm”
Câu “duyên phận được định trước” của nàng cũng không nghĩ kĩ mà là vô tình nói ra.
Nhưng nói xong lại cảm thấy không được ổn lắm, Mộ Dung Bắc.
Uyên cũng sửng sốt, sau mới sâu kín cười: “Đương nhiên cũng là duyên phận.
Triệu Khương Lan chuyển đề tài: “Cây trâm đó là?”
“Ta đánh mất cây trâm hoa mai của muội, vốn nên trả một cây trâm giống hệt như cũ. Đáng tiếc mấy cây trâm hoa mai ở “Lan Tâm” đã bán hết rồi, ta liền chọn một cái thay muội, mong muội không chê.”
“Đương nhiên không chê rồi. Ta rất thích, hơn nữa, cây trâm này vừa nhìn cũng biết quý, Thần vương có tâm rồi Không chỉ quý, mà đây cũng là cây trâm mà Triệu Khương Lan tự mình thiết kế.
Nàng tủm tỉm cười nhận đồ, lại nói đùa: “Luôn nhận đồ huynh tặng cũng không tốt lắm. Không biết Thần vương muốn lễ vật như thế nào, ta cũng tặng huynh.”
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ đảo mắt: “Được, ta thấy chữ muội viết rất tốt, không bằng muội tặng ta bảng chữ mẫu đi, viết vài là được rồi.”
Triệu Khương Lan đương nhiên sẽ không từ chối, nàng rút giấy tuyên chỉ mới ra, đề bút hỏi: “Viết cái gì?”
“Vậy viết ‘bất sinh khinh tâm, bất khinh xuất sinh tử tâm đi”
Đây là một câu kinh Phật mà Triệu Khương Lan vừa mới viết, nàng có chút kinh ngạc.
“Sao lại viết câu này?”
“Ta rất thích câu này, muốn đặt nó ở trong thư phòng để sưu tầm”
Thấy hắn không giống đang đùa, Triệu Khương Lan cũng nghĩ nữa, cẩn thận viết lại một lần nữa.
“Lạc khoản thì viết tên muội, Mộ Dung Lan”
Hắn nhẹ nhàng bổ sung một câu. Đây vẫn là lần đâu nghe Mộ Dung Bắc Uyên gọi cái tên này, Triệu Khương Lan chợt buồn bã, rốt cuộc là viết đi lên.
“Được rồi, đa tạ công chúa Nhã Lan đã tặng chữ, ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt.”
“Thần vương đừng chê cười muội. Nếu huynh thật sự muốn mà nói, thì chữ của những bậc thầy trong kinh huynh muốn của người nào mà chẳng có, cần gì phải sưu tầm chữ viết của một công chúa không lên được mặt bàn như ta”
“Công chúa khiêm tốn rồi. Chữ của muội vững vàng có lực, vừa thấy là biết là chẽ của người đã luyện lâu năm, cho dù là các hoàng tử trong dòng họ cũng chẳng có mấy người có thể hơn được muội. Nói chung là ta rất thích”
Trở lại Thân vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên ngay cả y phục cũng không thay, về tẩm điện đầu tiên.
Hắn trải chữ mà Triệu Khương Lan vừa viết ra, ánh mắt sâu nặng nề nhìn chữ “Khương” và chữ “Lan” bên dưới lạc khoản.
Tiếp đó hắn cởi ngoại bào ra, sau đó kéo vạt áo lót xuống trước gương đồng, lộ ra vết tích nơi đầu vai.
Tờ giấy được đặt sát lên vai hắn, giống như là đặt chồng lên nhau để so sánh.
Xem ra không phải là do cảm giác của hắn sai, mà là so với cái tên trên đầu vai của hắn thực sự rất giống nhau.
Chẳng qua bởi vì một cái là nét chữ được bút lông viết, một cái là do vật nhọn đâm vào, vẫn có sự khác biệt.
Hắn chậm rãi mặc lại y phục, lại nhớ tới chữ viết trong tay áo, sa vào trong nghi hoặc.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì cơ chứ?
Nhã Lan làm sao có thể là Khương Lan được, nếu nàng là nữ nhân của mình, sao lại trở thành công chúa.
Nhưng lúc này hắn mới ý thức được, trong tên của các nàng đều có một chữ “Lan”.
Đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi có chút thất vọng, hắn cảm thấy tình cảm mà bản thân mình cho công chúa Nhã Lan đã vượt ra khỏi phạm vi lý trí rồi.