Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1092



Chương 1092

“Thật đáng thương mà. Chỉ một cục thịt nhỏ đã dụ dỗ được ngươi rồi. Nhưng mà sau này ngươi có thể yên tâm. Đi theo ta. ngươi tuyệt đối sẽ không chịu đói nữa đâu”

Nàng có ý tốt giới thiệu mình: “Ta đây chính là công chúa của Thịnh Khang. Ở trong hoàng cung mỗi ngày đều có vô số món ăn ngon. Nhưng mà mấy ngày nữa ta sẽ tặng ngươi cho một người khác, huynh ấy là một vương gia có tiền, còn rất thích mấy con vật nhỏ. Chỉ cần lấy lòng huynh ấy thì ngươi sẽ không lo ăn không lo mặc rồi”

Cuối cùng hồ lý nhỏ béo ú cũng thấy hứng thú, thảnh thơi nằm xuống đất.

Vào đến trong cung, Triệu Khương Lan sai người đưa nó đi tắm rửa sạch sẽ.

Chờ đến lúc lông tóc nó được sạch sẽ, so với lúc trước càng dễ nhìn hơn.

Lông tóc Tuyết Hồ xoã ra mềm mại. Sờ tới sờ lui giống như đang bóp trên bông vậy, thoải mái đến mức không nhìn ra dáng vẻ gì.

Triệu Khương Lan không kịp chờ đợi mà ôm nó vào trong ngực rồi hôn một cái, hồ ly nhỏ béo ú thấy hơi ghét bỏ.

“Nữ nhân này, nước miếng của nhà ngươi đều dính hết vào chiếc.

lông cao quý của ta rồi”

Triệu Khương Lan không thèm để ý đến nó: “Đi thôi, ta muốn đi tìm Tam ca để huynh ấy nhìn ngươi một chút”

Đi đến chỗ ở của Mộ Dung Bắc Hải, hắn nghe thấy tiếng động thì xoay người, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một thứ trắng toát trong ngực Triệu Khương Lan.

Triệu Khương Lan vừa muốn nói chuyện, đã thấy hồ ly nhỏ chui ra khỏi lồng ngực mình.

Nàng không hiểu hỏi thăm: “Ngươi sao vậy?”

“Vị công tử này thật dễ nhìn quá.”

Triệu Khương Lan…

Một câu “đồ háo sắc” không biết nàng có nên nói ra hay không.

Mộ Dung Bắc Hải tò mò nhìn về phía thứ đồ kia: “Muội thật sự đi mua mấy con vật nhỏ sao? Đây là chó con à?”

Hồ ly nhỏ béo ú bị hai tiếng chó con này kích thích, không thể nhịn được, dù là công tử đẹp trai cũng không thể nhịn!

Nó kêu ngao ngao vài tiếng, tự thấy là rất hung ác.

Mặt mũi Mộ Dung Bắc Hải cong cong: “Thật đáng yêu, mà nó có hơi giống hồ ly đấy. Nó đúng thật là hồ ly chứ?”

Hồ ly nhỏ béo ý bị nụ cười của hắn mê hoặc con mắt, gật đầu chóng mặt.

“Nó còn nghe hiểu ta đang nói gì sao?”

Mộ Dung Bắc Hải kinh ngạc không thôi. Triệu Khương Lan khẽ bật cười: “Cái tên mập nhỏ nàng có chút tính người, rất hiếm gặp. Không biết tại sao nó lại chạy đến kinh thành, xem như chúng ta có duyên”

Triệu Khương Lan cẩn thận từng chút đưa hồ ly nhỏ dang cho hắn: “Huynh mau sờ đi, rất thuận tay”

“Thật là thoải mái. Nếu như không phải muội muốn tặng nó cho.

Uyên Nhi, huynh còn muốn nhận nuôi đấy.

“Huynh cảm thấy huynh ấy có thích không?”

“Đương nhiên rồi.”

Mộ Dung Bắc Hải rất chắc chắn: “Yên tâm đi. Uyên Nhi không có sức chống cự với mấy con vật nhỏ mà lông xù thế này”

Mộ Dung Bắc Hải quả nhiên vô cùng hiểu rõ đệ đệ của mình.

Đến hôm sinh thần Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan cố ý buộc thêm một chiếc vòng cổ lỏng lẻo màu vàng rực rỡ vào người hồ ly nhỏ béo ú để trang trí.

Hồ ly nhỏ duỗi móng vuốt ra tỏ ý bất mãn, nhưng bị Triệu Khương Lan tặng một phiếu bác bỏ.

Nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của nó, nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Ta nói cho người nghe. Chủ nhân mới của người là người có tiếng là đệ nhất mỹ nam ở kinh thành, nữ nhân bị huynh ấy làm say mê thì có vô số.

Nhưng mà cái đồ háo sắc nhà ngươi, chắc chắn huynh ấy sẽ không đi cùng đường. Đến lúc đó không thể ở bên cạnh hắn từng giây từng phút đâu”

Hồ ly nhỏ lắc lắc cái đầu tỏ ý không tin.

Mắt thấy đã đến lúc đi, Triệu Khương Lan ôm nó đặt xuống đất, bước vào vương phủ cùng một lúc với Mộ Dung Bắc Hải.

Mới rời khỏi một khoảng thời gian, bây giờ về lại Thân Vương phủ, đã không còn tâm trạng như lúc trước nữa.

Lần trước lúc nàng bước qua cánh cửa màu son này, vẫn còn là nữ chủ nhân ở đây.

Chỉ trong nháy mắt đã biến thành một vị khách đến dự tiệc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.