Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1164



Chương 1164

Triệu Khương Lan cười khẽ: “Nàng ta rất thiếu tiền nhưng đứng trước cám dỗ lớn như vậy mà vẫn có thể không động lòng, điều này rất khó có được”

“Chỉ từ điểm này ngài có thể nhìn ra được con người nàng ta rất tốt sao?”

“Cũng không phải, chẳng qua mọi việc đều nên bắt đầu từ nhỏ đến lớn, dẫu sao chúng ta mãi không thể nào hiểu tất cả các phương diện của một người, nhưng có thể dựa trên một số việc nhỏ nhặt nhìn ra được tính tình của đối phương”

Phượng vệ không khỏi gật đầu một cái: “Đúng rồi, trước đây ngài còn an bài vòng thứ hai, có tiếp tục nữa hay không?”

Triệu Khương Lan nhấc chân lên xe: “Đi thôi, đi nhìn một chút”

Các nàng ngồi xe ngựa đến khu vực gần nhà họ Hứa, mà Hứa Mạn Nhi và nha hoàn của nàng ta vì không muốn người nhà họ Hứa biết bản thân lén ra ngoài.

Các nàng ra vào đều từ cánh cửa nhỏ ở hậu viện, cũng đã mua chuộc người trông coi cửa cố ý không la lên.

Vì không muốn làm người khác chú ý cho nên lát nữa các nàng sẽ đi qua ngõ hẻm.

Triệu Khương Lan bởi vì ngồi xe ngựa nên đến nơi nhanh hơn các nàng.

Vậy nên ở tại gần đó chờ Hứa Mạn Nhi trở về.

Triệu Khương Lan nói với chú chó nhỏ bẩn thỉu mới lăn lộn trong đống nước bùn: “Giao cho ngươi chuyện này phải làm xong đó, ngươi yên tâm, xong việc sẽ cho ngươi ăn ngon.”

Chó nhỏ hừ hị Cái này ta rất rành”

iết rồi, không phải là giả bộ đáng thương hay sao!

Triệu Khương Lan tính toán thời gian, cảm thấy xong hết rồi, để cho chó nhỏ chạy đi biểu diễn.

Chỉ thấy tại đầu hẻm, chó nhỏ vốn đang vui sướng, bỗng nhiên năm bò trên đất, chân trước tựa như bị gãy chỉ có thể lê toàn bộ người trên đất, nhìn vô cũng đáng thương.

Phượng vệ đứng bên cạnh Triệu Khương Lan nhìn cảnh này mà trợn tròn mắt, há hốc mồm: “Công chúa, nó giả bộ quá giống luôn đó”

Triệu khương Lan bật cười: “Còn không phải sao”

Không lâu sau đó, hai chủ tớ Hứa Mạn Nhi đã đi tới đầu hẻm.

Chó nhỏ đặc biệt đáng thương nhìn Hứa Mạn Nhi kêu hai tiếng.

Tiếng kêu của nó như đang nức mở, lại dùng cặp mắt to long lanh nhìn chằm chăm Hứa Mạn Nhi, nhìn tới mức không thể ngó lơ được.

Nha hoàn của Hứa Mạn Nhi than một tiếng: “Chó nhỏ là ở đâu đây?

Tình trạng của nó giống như đang bị thương, chân nó còn đi khập khiễng?”

Hứa Mạn Nhi nghe vậy ngồi chồm hổm cuống, nhìn vết thương trên chân nó.

Nàng ta nhẹ giọng nói: “Nhìn từ bên ngoài không nhìn ra được cái gì, có thể là gãy xương chân. Nếu có thể cho đại phu khám cho nó thì tốt rồi”

Nha hoàn nhắc nhở: “Tiểu thư, ngài muốn đưa nó vào trong phủ sao, việc này tuyệt đối không được đâu, chúng ta ở trong phủ cũng đã tự mình nhận hết khổ, đưa một con chó nhỏ bẩn thỉu như vậy vào nữa, quản sự chắc chắn ở sau lưng mắng chúng ta đến chết”

Hứa Mạn Nhi thở dài: “Ăn nhờ ở đậu, đúng là không thể làm gì được, ngươi nói đúng, ta không thể nuôi nó. Chẳng qua chó nhỏ này thật sự quá đáng thương rồi…”

Nàng ta được nha hoàn đỡ đứng dậy, vừa quay đầu đi lại không nhịn được mà nhìn chó nhỏ trên mặt đất thêm mấy lần, mới từ từ quay vào trong phủ.

Phượng vệ nói với Triệu Khương Lan: “Công chúa, dáng vẻ con chó nhỏ này thật sự rất đáng thương, nhưng hoàn cảnh của Hứa tiểu thư cũng không tốt gì, chỉ sợ muốn giúp nó cũng không được. Nô tỳ thấy nàng ta cũng không phải mặc kệ không để ý tới chó nhỏ, như vậy đã rất có tâm rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.