Chu Khiết đi theo Triệu Khương Lan trở lại Tịch Chiếu Các, lại đưa chiếc hộp cho nàng. Tâm trạng của Triệu Khương Lan không tốt, nàng miễn cưỡng nói lời cảm ơn.
Nhìn thấy dáng vẻ mất mát của nàng, Chu Khiết không đành lòng, suýt nữa nói ra sự thật. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn ta vẫn không thể nói.
Lỡ như Triệu Khương Lan tìm Thâm Hi Nguyệt để tính sổ, vậy thì mặt mũi của Trắc phi sẽ không còn nữa. Nàng ta là người có con với Mộ Dung Bắc Uyên, lại vẫn luôn được sủng ái, cho dù thế nào đi chăng nữa Mộ Dung Bắc Uyên không thể không quan tâm đến mặt mũi của nàng ta. Ôi, vừa nghĩ như vậy thôi đã thấy Vương gia thật là khổ. Hồng Mai từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy chiếc hộp trên bàn liên kinh ngạc: “Vương phi, chiếc hộp này đẹp quá, bên trong có gì vậy?”
Triệu Khương Lan uể oải nâng mi mắt lên. “Nô tỳ có thể xem một chút không?”
Nàng thở dài: ‘Muốn xem thì xem” Sau đó là giọng cảm thán của Hồng Mai: “Đông châu này đẹp quá, sao lại có nó vậy?”
Trong ấn tượng của nàng ấy, Triệu Khương Lan hoàn toàn không hay đi ra ngoài mua sắm, cho nên thử này là được người khác tặng? “Đây là quả Vương gia tặng người sao?”
Triệu Khương Lan gật đầu. Lời thừa nhận của nàng dẫn đến một tiếng thét cường điệu hơn của Hồng Mai: “AI Vương gia của chúng ta lại đặc biệt tặng quà cho người, tốt quá rồi, Vương phi, những ngày tốt lành của người sắp đến rồi”
“Không phải là đặc biệt tặng đầu” Với sự hiểu biết của mình, Triệu Khương Lan ngắt lời nàng ấy:
“Huynh ấy đã tặng một thứ tốt hơn cho Trắc phi, thứ tặng cho ta chỉ là đồ huynh ấy tiện tay cầm. thôi” Khuôn mặt của Hồng Mai có chút thất vọng, nhưng sau đó lại mỉm cười: “Vậy cũng khá tốt nha Nàng ấy trịnh trọng nói: “Tuy rằng đồ vật không tốt như của Trắc phi, nhưng trước đây Vương gia có bao giờ nghĩ đến Tịch Chiếu Các của chúng ta đâu, bây giờ có thể có một chút tâm tư là đã rất tốt rồi” Trong chốc lát Triệu Khương Lan sững sờ.
Đúng vậy, rốt cuộc thi nàng muốn cái gì, thực sự coi mình là vợ của Mộ Dung Bắc Uyên rồi? Hắn thích ai quan tâm ai thì có liên quan gì đến nàng. Dù sao chỉ cần hai người hòa thuận với nhau, đảm bảo cho nàng được bình an vô sự trong những ngày ở Vương triều Thịnh Khang, không phải là ổn rồi sao? Nghĩ đến đây,
Triệu Khương Lan lập tức thoải mái, vỗ vỗ hộp trang sức: “Được rồi, mau cất đi, nói không chừng sau này có thể bán lấy tiền đấy” Khi Mộ Dung Bắc Uyên quay về, Chu Khiết lập tức báo cáo tình hình ngày hôm nay. Hắn ta cẩn thận nhắc nhở: “Vương gia, mặc dù Vương phi đã nhận quà, nhưng thần thấy tâm trạng của Vương phi hình như không được tốt cho lắm” Mộ Dung Bắc Uyên sửng sốt: “Có phải là món quà người chọn không đủ tỉnh tế?”
“Thuộc hạ đã cố gắng hết sức chọn ra thứ tốt nhất, nhưng hôm nay Vương phi đã gặp rắc phi, Trắc phi đeo trang sức huyết ngọc, làm cho Vương phi nhìn thấy. Hơn nữa, Vương phi cũng biết cái đó là người tặng Chắc là nàng đã hiểu lầm, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy chua xót. Nhưng hắn lại không thể giải thích với Triệu Khương Lan
. Vốn dĩ Triều Khương Lan đã rất ghét Thẩm Hi Nguyệt rồi, nếu nàng biết đồ của mình bị Thẩm Hi Nguyệt lấy đi, e rằng sẽ náo loạn một trận. Đến lúc đó vương phủ sẽ không yên ổn, đó là điều mà Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nhìn thấy nhất. Hắn không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng rất phiền muộn, lại càng cảm thấy có lỗi với Triệu Khương Lan.
Thậm chí không biết phải đối mặt với nàng như thế nào nữa. Lúc này, Triệu Khương Lan đang ở trong viện tử của Mộ Dung Bắc Hải. Nàng kinh ngạc nhìn bàn tay phải của Mộ Dung Bắc Hải, sau vài lần xác nhận, cuối cùng nàng đã phát hiện ra hắn có thể cử động hai ngón tay rồi. Phải biết rằng tay phải của hắn đã bị tê liệt nhiều năm, không ai nghĩ tới sẽ có một ngày hắn có tri giác! “Tối qua Hà Chu lại đi vào giấc mơ của huynh, nói lời cảm ơn huynh”