Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1383



Chương 1383

Vốn còn cho rằng kết cục bi thảm nhất của Lạc Quận Vương cùng lắm là chém đầu. Lại không ngờ rằng Chiêu Vũ Đế lại đưa ông ta đi ngũ mã phanh thây.

Đúng là đến chết cũng không thể chết được một cách tốt đẹp.

Lạc Quận Vương nghe thế thì chửi ầm lên.

“Ngươi không thể làm như thế với ta, tên hôn quân khốn kiếp này! Ngươi chết cũng không được yên, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa Thịnh Khang này! Ngươi cho rằng người còn được ngồi an ổn trên giang sơn này sao? Ta cho ngươi biết, không thể nào! Ngươi bây giờ coi trọng nhà họ Liên à, nhưng nhà họ Liên lại sớm tối muốn làm phản, ngươi cứ chờ đó mà xem đi. Toàn bộ Thịnh Khang này đừng mơ có ngày được bình yên!”

Mộ Dung Bắc Quý nghe thế, hai mắt trừng to.

Hắn nắm chặt nắm tay, quát lớn với người bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bịt miệng ông ta lại, để bản cung đưa ông ta đi!”

“Ha ha ha, Mộ Dung Bắc Quý, ngươi sợ rồi có đúng không, chẳng lẽ bản vương nói sai sao? Liên Tư Thành nhất định sẽ tạo phản, ta sẽ chờ xem, ta ở trên trời nhất định sẽ đợi được đến ngày đó!”

Thật vất vả mới lôi ông ta đi được, Mộ Dung Bắc Quý thở hồng hộc, vội vàng nhìn về phía Chiêu Vũ Đế.

“Phụ hoàng, ngài đừng nghe ông ta nói hươu nói vượn, nhà họ Liên thề sống chết trung với Thịnh Khang, tuyệt không có lòng phản loạn. Cữu cữu không phải là người như thế, phụ hoàng tuyệt đối đừng nghe những lời châm ngòi ly giản của loại người sắp chết như Lạc Quận Vương. Vẻ mặt Chiêu Vũ Để trở nên căng thẳng, hồi lâu sau mới giương mắt nhìn sang Mộ Dung Bắc Quý.

“Trầm đương nhiên tin tưởng nhà họ Liên luôn trung thành với trẫm. Liên tướng quân là người thông minh, kết cục tạo phản hắn đã thấy nhiều rồi, dù thế nào thì đến cuối cùng vẫn chỉ có một con đường chế, Liên tướng quân sao có thể ngu ngốc đến mức lấy trứng chọi đá.

“Phụ hoàng nói rất đúng!”

Rất nhanh sau đó Lạc Quận Vương bị lôi đến nơi hành hình.

Tay chân của ông ta bị dây thừng trói vào móng ngựa, bốn con bạch mã đã đứng chầu ở bốn hướng.

Tất cả mọi người đứng ở chỗ cao nhìn xuống, Lạc Quận Vương tóc tại bù xù nằm ở chính giữa.

Có lẽ ông ta đã đoán được chỉ một lúc nữa thôi chuyện gì sẽ xảy ra.

Cho nên ông ta hoảng sợ toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép.

Sau khi lá cờ trong tay quan viên hành hình phất lên, mấy con ngựa lập tức chạy về bốn phía. Dây thừng trói Lạc Quận Vương cũng bị kéo căng chặt đến tận sau đó, toàn thân ông ta bị rách toát thành nhiều mảnh.

Thậm chí còn có thể nghe được tiếng da thịt xương cốt bị rách toạc ra.

Cảnh tượng này thật sự quá mức tàn nhẫn, hơn phân nửa người có mặt đều không nhịn được nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn nhiều thêm.

Chiêu Vũ Đế vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh.

Trong lòng Mộ Dung Bắc Quý vẫn thầm sợ hãi nhìn về phía Chiêu Vũ Đế.

Giờ khắc này, trong lòng hắn đã rối bù.

Cảnh tượng của Lạc Quận Vương hôm nay chính là ví dụ sống sờ sờ, ngày sau liệu ai còn can đảm có ý đồ không tốt nữa, cứ đợi bị phanh thây cho chó ăn đi!

Khoảnh khắc tình cờ chạm phải ánh mắt của Chiêu Vũ Đế, lòng bàn tay Mộ Dung Bắc Quý đều là mồ hôi lạnh.

Xử lý xong chuyện của Lạc Quận Vương, bởi vì sợ Viên hoàng hậu sẽ lo lắng cho mình nên Mộ Dung Bắc Hải lập tức đến Tê Ngô điện thăm hỏi Viên hoàng hậu.

Nhìn thấy hắn bình yên vô sự trở về, Viên hoàng hậu cũng yên lòng.

“Trước đây nghe nói con đã gặp được Lạc Quận Vương, mặc dù đã hay tin nhưng trong lòng bản cung vẫn không yên, luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản có vậy. Phụ hoàng của con cũng thế, rõ ràng chỉ nói là người đi chúc thọ ngoại công, lại âm thầm sắp xếp nhiệm vụ cho con. Bây giờ thân thể con không sao thì tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chẳng phải là đồng nghĩa với việc muốn cái mạng này của bản cung sao!”

Mộ Dung Bắc Hải cười khẽ, hắn nắm chặt tay Viên hoàng hậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.